Chương 30

Editor: Shmily

————————-

Chiều thứ năm Tiếu Nam có tiết.

Đàm Minh tới sớm nửa tiếng đồng hồ để chiếm được chỗ ngồi tốt nhất ~ chính là ở hàng cuối cùng. Thầy Đương ở trên bục giảng nước miếng văng tứ tung nói về thị trường kinh tế xã hội chủ nghĩa, Đàm Minh ở bên dưới thì hứng thú bừng bừng lướt diễn đàn trường học.

Gần đây hắn có quen một đồng bọn cùng chung chí hướng, hai người bọn họ đều có tên là 'Diệt bá', một người là ba ba, một người là ma ma.

Cũng không cần biết đối phương là nam hay nữ, Đàm Minh với cái người đứng sau ID này nói chuyện tới phi thường hợp nhau, hơn nữa nhờ đối phương mà hắn còn biết được hoa hậu giảng đường khoa tiếng Trung Vương Ngữ Yên kia thật con mẹ nó diễn quá nhiều!

Đây cũng là lần đầu tiên hắn biết được, thì ra con gái trên đời này không phải ai cũng đều đơn thuần thiện lương đáng yêu hết, cũng có loại người trong ngoài không đồng nhất như Vương xinh đẹp kia!

Đàm Minh như được mở ra một thế giới mới!

Hắn lướt diễn đàn hết sức chuyên chú, hoàn toàn không hề nghe thầy giáo đang giảng bài.

So với Đàm Minh, Tiếu Nam cũng không nghiêm túc nghe giảng hơn là bao, anh đang ngồi vẽ nốt bản vẽ thực nghiệm máy móc, bên cạnh còn có một chồng sách chuyên ngành dày cộp.

Đàm Minh lướt xong một hồi lại đem tin nhắn của 'Diệt bá ma ma' trả lời hắn nhìn một lần nữa, bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nói: “Mới hết có 20 phút là sao, còn có 70 phút nữa mới tan học lận. A…. lâu quá… 70 phút thật là lâu quá…. làm thế nào để trôi qua bây giờ…”

Tiếu Nam giương mắt: “… Câm miệng.”

Đàm Minh nói: “Nam ca, anh cùng em nói chuyện phiếm đi?”

Tiếu Nam: “Không.”

Đàm Minh: “Nam ca, em cảm thấy chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn, làm bạn học nhiều năm như vậy, lại còn là người cùng club, nếu đặt ở trong hoàn cảnh anime manga, hai chúng ta mà đi phiêu lưu qua thế giới khác, thế nào cũng thành đồng đội cùng cộng hưởng tính mạng cho coi!”

Tiếu Nam dùng ánh mắt nhìn một thằng bị thiểu năng trí tuệ nhìn Đàm Minh.

Đàm Minh đành phải xuất ra đòn sát thủ, hỏi: “Nam ca, mấy ngày nay anh có chú ý cuộc bình chọn hoa hậu giảng đường của đại học A chúng ta không, có danh sách những người đứng đầu rồi đấy! Trà Trà sư muội của club chúng ta cũng lên top, đúng như trong dự kiến của em…”

Hắn cố ý nói: “Nam ca, em chọn được mấy thằng con rể không tồi, lúc bọn chúng đề cử Trà Trà sư muội thì lời văn viết rất đúng trọng tâm! Sinh viên của ngành khoa học và công nghệ cũng có thể hành văn tinh tế đến vậy, mỗi một đứa đều có khả năng trở thành một nhà văn xuất sắc! Anh nhìn xem…”

Hắn mở ra khu bình luận.

“Tôi đề cử Lê Trà Trà năm nhất của khoa quản lý doanh nghiệp, tôi cho rằng, những câu thơ lời văn để miêu tả những mỹ nhân thời cổ đại đều không đủ để hình dung vẻ đẹp mỹ lệ của nàng, nếu đặt nàng vào thời cổ đại, nhất định chính là lục cung phấn đại vô nhan sắc*, hoàng đế cũng đều nguyện ý trở thành váy hạ chi thần của nàng, chẳng sợ nước mất nhà tan!”

* Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh,/Lục cung phấn đại vô nhan sắc (Trường hận ca – Bạch Cư Dị): Ý chỉ nàng liếc mắt qua, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh. Khiến cho các phi tần trong lục cung (6 cung) đều như không có sắc đẹp.

“A, còn có cái này nữa cơ. Cái gì mà toilet vàng ròng 999 ở trước mặt tôi, hay là mười tám phòng phá bỏ và di dời, không, những cái này đều không qun trong, không có quan trọng bằng một sợi tóc của Lê Trà Trà, cô ấy là hoa hậu giảng đường trong lòng tôi, so với mười tám phòng, so với toilet bằng vàng ròng 999 còn quan trọng hơn!”*

*Editor không hiểu bọn họ đang nói gì. Vì vậy nên chân thành mong quý vị độc giả bỏ qua cho!!

Tiếu Nam: “….”

Mắt thấy Tiếu Nam đã buông bút chì xuống, ánh mắt liếc lại đây, nội tâm Đàm Minh thập phần lâng lâng, xê dịch điện thoại qua một bên, lại nói: “Anh nhìn này, bọn họ còn lưu truyền ảnh chụp của Trà Trà sư muội nữa, chắc là chụp lén, nhưng chụp rất đẹp, đây là một bên sườn mặt của Trà Trà sư muội lúc huấn luyện quân sự, còn đây là ảnh lúc em ấy đang trả lời câu hỏi của giáo sư…”

Còn chưa có nói xong, Tiếu Nam liền không mặn không nhạt nói: “Nhàm chán, rảnh rỗi làm ba cái việc này không bằng tìm việc gì đó hay ho để làm đi.”

Nói xong, Tiếu Nam lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục chuyên chú vẽ bản vẽ của mình.

Đàm Minh rất buồn phiền.

…….

Sau khi tiết học kết thúc, Đàm Minh như một con cá mặn, sống không còn gì luyến tiếc hỏi: “Nam ca, đi canteen ăn cơm không?”

Tiếu Nam: “Ăn cơm hộp.”

Đàm Minh khϊếp sợ hỏi: “Nam ca, ngày thường anh chẳng phải chưa bao giờ ăn cơm hộp sao? Nói plastic là phế phẩm, không bao giờ ăn cơ mà?”

Tiếu Nam: “Hộp cơm tự mang.”

Đàm Minh ngó trái ngó phải: “Đâu đâu?”

Tiếu Nam: “Phòng ngủ.”

Đàm Minh nuốt nước miếng, hỏi: “Nói như vậy là anh muốn về phòng ngủ lấy hộp cơm, sau đó đến nhà ăn cho cơm vào đó?”

Tiếu Nam: “Có vấn đề?”

Nội tâm Đàm Minh: Đương nhiên là có! Chuyện phiền phức như vậy, nếu như là Nam ca của ngày trước chắc chắn sẽ không làm ra!

Nhưng mà dù nội tâm có gào thét như thế thì Đàm Minh cũng chỉ có thể yên lặng tỏ vẻ: “Không có vấn đề gì hết!”

Tiếu Nam âm ừ một tiếng, dứt khoát chạy lấy người.

Đàm Minh nhìn bóng dáng Nam ca nhà mình, cứ cảm thấy tốc độ đi đường ngày hôm nay của anh nhanh gấp đôi bình thường. Trên thực tế, Tiếu Nam đích xác là về phòng ngủ trước, sau đó cầm hộp cơm đi canteen gần nhất lấy xơm, sau đó lại nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Cơ hồ là vừa mới ngồi xuống, Tiếu Nam liền mở máy tính ra, vẻ mặt không biểu cảm đem tất cả những bình luận bầu chọn cho Lê Trà Trà nhìn qua một lần.

Lúc này mới phát hiện, thời gian nửa tháng đề cử đã qua, hiện tại đang là đợt thứ hai của cuộc bình chọn.

Lê Trà Trà lấy 650 phiếu, tạm thời đứng thứ nhất.

Anh nhấn chuột, số phiếu của Lê Trà Trà liền nhảy lên con số 657.

Lúc rời khỏi bảng bình chọn, anh lại nhìn thấy một bài viết mới được đăng đang ở trên đầu diễn đàn, tiêu đề bài viết viết ~ Hôm nay vì Trà Trà bỏ phiếu chứ? ID cũng là 'Mỗi ngày đều trầm mê vào mỹ mạo của Trà Trà'.

Tiếu Nam vốn dĩ không để ý tới cái bài viết này, thế nhưng vừa đổi mới lại một lần liền phát hiện bài viết này có nhiệt độ kinh người, trong nháy mắt mà có mấy trăm người click đọc, còn có ba, bốn mươi người comments.

Anh nhấn vào cái tên ID này, phát hiện ID này còn tự giới thiệu ~ Tôi tên là Điền Siêu Cương, bạn cùng lớp của Trà Trà, mỗi lần đi học đều ngồi cùng nhau, cảm tình rất tốt, tôi đã hỏi qua hình mẫu lý tưởng của Trà Trà, chính là loại người giống như tôi vậy.

Hắn ta còn đăng rất nhiều bài viết, tất cả đều có quan hệ với Lê Trà Trà, thậm chí còn đăng không ít ảnh chụp lúc Lê Trà Trà ở trên lớp, xem từ góc độ thì đích xác là ngồi rất gần cô, còn có không ít ảnh Lê Trà Trà đang cười với màn ảnh.

Mày Tiếu Nam lập tức nhăn lại.

Avarta của ID 'Mỗi ngày đều trầm mê vào mỹ mạo của Trà Trà' cũng là ảnh selfie.

Tiếu Nam nhấn vào avarta của hắn ta, là một nam sinh mi thanh mục tú, lớn lên trắng nõn sạch sẽ, bên dưới góc trái còn thấy rõ biểu tượng của app chụp ảnh.

Anh bất chợt nhớ tới lúc đầu, Lê Trà Trà từng nói với Cố Điềm ~ “Anh ta không phải mẫu người tớ thích.”

Tiếu Nam trầm mặc tắt diễn đàn đi, ra ngoài ban công hút hết nửa bao thuốc lá.

Một lúc lâu sau, anh nhíu mày thật chặt, nói: “Đệt, tiểu bạch kiểm.”

…………

Anh gọi điện cho Đàm Minh.

Điện thoại vừa thông liền đánh úp xuống một câu ~

“'Mỗi ngày đều trầm mê vào mỹ mạo của Trà Trà' có địa vị gì trên diễn đàn?”

Đàm Minh sửng sốt một lát mới phản ứng lại được, cảm giác phiền muộn từ nãy tới giờ cũng nhất thời không cánh mà bay, lập tức đem toàn bộ tin tức mình biết nói cho Tiếu Nam: “Nam ca! Anh không biết rồi! Trà Trà sư muội vô cùng được sủng ái ở trong khoa quản lý doanh nghiệp. Sau đó tên tiểu tử họ Điền kia đem lòng yêu thích em ấy, lại quá tự luyến, tự mình chủ trương kêu gọi phiếu bình chọn cho Trà Trà, khoa quản lý doanh nghiệp của bọn họ lâu rồi không có hoa hậu giảng đường nào, cho nên mới luôn bị gọi là mấy con mọt sách. Năm nay khó có được một Trà Trà sư muội vừa có dáng người vừa có thành tích ưu tú, lại còn là học bá cấp tiên nữ nữa, bọn họ khẳng định sẽ dốc hết sức đẩy em ấy lên ngồi cái ghế hoa hậu giảng đường, làm vẻ vang cho khoa của bọn họ a! Cho nên Điền Siêu Cương được rất nhiều người trong khoa quản lý doanh nghiệp ủng hộ, nghe hắn sai sử, nhân khí tự nhiên cũng tăng cao.”

“Ồ.”

Tiếu Nam cúp điện thoại.

Anh lại trở lại trước màn hình máy tính, xụ mặt, đăng ký một cái tài khoản, ấn vào chỗ đăng bài viết, bắt đầu biên tập một bài.

[Bình chọn cho Lê Trà Trà, chụp lại màn hình gửi vào đây sẽ được nhận một bao lì xì.]

Thời điểm chuẩn bị gửi đi, anh lại hơi chần chờ, cuối cùng cũng không lựa chọn nhấn đăng mà lại nhắn tin qua cho Lê Trà Trà.

…….

[Tiếu Nam: Có muốn làm hoa hậu giảng đường không?]

[Trà Trà: Không muốn, một chút cũng không muốn.]

[Tiếu Nam: Ồ.]

Anh nhấn hủy bài viết.