Chương 22

Editor: Shmily

————————-

Chương trình học của khoa quản lý doanh nghiệp đặc biệt nhiều, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự không lâu, Lê Trà Trà liền cảm nhận được sự bận rộn của việc học.

Cô là người được nhận học bổng, mỗi một môn học, cô đều yêu cầu bản thân mình phải làm được tốt nhất. Cũng may mắn việc học bận rộn, hơn nữa từ sau khi club liên hoan xong cũng không có hoạt động gì khác cho nên Lê Trà Trà cũng không có cơ hội nào tiếp xúc với Tiếu Nam.

Chẳng qua là mỗi ngày trở lại kí túc xá, nhìn cái ghế dựa xa hoa kiểu châu Âu kia, cô đều cảm thấy mặt mình nóng rát.

Lê Trà Trà thử nhớ lại, nhưng đáng tiếc là cô hoàn toàn không nhớ được ngày hôm đó sau khi say rượu cô rốt cuộc đã làm gì.

Cô như kiểu mất đi một đoạn ký ức, đồng thời cũng cảm nhận được độ đáng sợ của rượu cồn, âm thầm quyết định không bao giờ chạm vào nó nữa. Nhưng cô vẫn còn nợ nhân tình của người ta, sau khi tra xét giá một đêm phòng khách sạn xong, sau đó lại liên hệ với giám đốc Lưu hỏi giá cả của cái ghế dựa, cộng với phí vận chuyển, tổng cộng hết 1800 nhân dân tệ.

Lê Trà Trà bớt thời gian đi ra cây ATM.

Cô có một tấm thẻ ngân hàng, không có network cho nên chỉ có thể sử dụng nó ở ngân hàng hoặc là ATM.

Sau khi rút 1800 tệ ra, cô cẩn thận đếm lại mới bỏ vào trong ví tiền. Đóng dấu xong xuôi, trên sổ của cô hiển thị số dư là 228,500. Cô vẫn chưa thành niên, thẻ ngân hàng là chú Ôn giúp cô làm, trên sổ cũng viết tên của chú ấy. Số tiền gần nhất chuyển vào là vì cô thi đỗ đại học làm vẻ vang trường cũ cho nên trường mới ứng tiền thưởng thưởng cho cô.

Lê Trà Trà cơ hồ vẫn chưa từng chạm vào số tiền này.

Cô còn một tấm thẻ ngân hàng khác, là sinh hoạt phí Văn Hương với Lê Bách cho cô, trên thẻ đương nhiên là viết tên của Văn Hương, số di động cũng là của Văn Hương, nếu tiêu quá 1000 thì sẽ có thông báo của ngân hàng báo về.

Cô nhìn tờ giấy trên tay, không tiếng động tính toán một lát, buông tiếng thở dài.

… Vẫn còn rất nghèo.

Đem tờ giấy xé rách, ném vào thùng rác, cầm theo ví tiền nặng trĩu 1800 tệ, cảm thấy có chút khó khăn.

… Không biết phải trả thế nào đây.

Đặc biệt là khi nghĩ tới Tiếu Nam, cô liền nhịn không được mà nhớ tới chuyện cô ôm cái ghế dựa xa hoa kia, khuôn mặt lại bắt đầu đỏ ửng lên. Cô click mở WeChat, mắt nhìn vào nhóm chat của club. Nhóm chat đó vẫn trước sau như một sinh động không thôi, Đàm Minh và Trương Đông nói nhiều nhất, nếu không chú ý một lát thôi, tin nhắn chat của club sẽ là 99+. Cô kéo lên một chút, biết được trong một tuần qua, Tiếu Nam không hề nhắn một tin nào trên nhóm này.

Cũng vào lúc này, Kỳ Hinh bỗng nhiên tag tất cả thành viên vào trong nhóm chat.

[10h sáng chủ nhật, tập hợp tại cửa số hai ở bãi biển, chúng ta sẽ tham quan thuyền của club, nếu thời tiết cho phép, chúng ta sẽ ra biển, nhớ tới đầy đủ, nhận được tin nhắn thì trả lời lại.]

Kỳ Hinh kiểm kê nhân số.

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu người… Tính cả bốn người chúng ta thì còn thiếu một người nữa.” Cô sửng sốt, lầm bầm một câu: “Thiếu ai nhỉ?”

Trương Đông nhìn một lát rồi nói: “Là Trà Trà sư muội.”

Đàm Minh nhìn Tiếu Nam đang uống nước, nói: “Tag sư muội vào đi, nói không chừng là đang bận nên không đọc được tin nhắn.”

Kỳ Hinh: “Không tốt lắm, tao mới thông báo chưa được năm phút đồng hồ, bây giờ thúc giục người ta trả lời ngay cũng không hay, chờ một lát nữa đi. Hơn nữa hoạt động lần này nên thông báo lúc đi liên hoan lần trước mới đúng, chỉ tại hôm đấy mải ăn quá, quên béng mất chuyện này.”

Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn tới.

Mọi người đều buông di động, bắt đầu ăn.

Kỳ thật thì trong club của bọn họ, nếu trừ lão đại ra thì ba người họ tụ lại một chỗ tương đối nhiều. Còn lão đại hả? Trừ phi bọn họ chủ động đưa ra tiệc liên hoan của club, hoặc là hoạt động ngoại khóa của club, hoặc là trùng hợp gặp mặt thì thời gian còn lại, cơ bản là không cùng nhau ăn cơm.

Bữa cơm hôm nay, là lão đại chủ động đề nghị, hơn nữa còn không gọi thành viên mới đi. Anh nói muốn các thành viên cũ tụ lại một chỗ, bàn luận một chút về sự phát triển của club. Bàn luận bàn luận, Kỳ Hinh mới đem hoạt động kia nói ra, vừa mở miệng, lão đại liền vui vẻ đồng ý, để cô đi nhắn tin trên nhóm chat.

Sau khi ăn cơm xong, Lê Trà Trà vẫn không trả lời lại tin nhắn trong nhóm.

Kỳ Hinh nói: “Hình như Trà Trà rất bận, thời khóa biểu của em ấy đều kín cả tuần, hơn nữa cô bé còn đặc biệt chăm chỉ, sở dĩ người ta gọi cô bé là học bá cũng không phải không có đạo lí. Tao thấy tối nào cô ấy cũng đi tới thư viện.”

Trương Đông nói: “Hình như tối hôm qua hơn 11h em ấy mới rời khỏi thư viện thì phải.”

Đàm Minh: “Chính xác là hơn 11h15p.”

Tiếu nam vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên nhíu nhíu mày: “Làm sao chúng mày biết rõ thế?”

Ba người trăm miệng một lời nói: “Nhờ kết bạn đó.”

Sau đó, Trương Đông kinh ngạc hỏi: “Lão đại, chẳng lẽ Trà Trà sư muội không thêm WeChat của anh hả?”

Tiếu Nam không đáp lại, chỉ nói: “Tính tiền.”

Lúc Lê Trà Trà chuẩn bị trả lời lại tin nhắn trong nhóm chat thì Cố Điềm gọi điện tới.

“Trà Trà, đêm nay cậu vẫn đi thư viện sao? Nếu không cần thiết thì đừng đi nữa, tớ mới nghe được một tin, nói bên khoa tài chính có bốn vị học trưởng, bởi vì áp lực thi lên thạc sĩ mà gần đây tinh thần cũng không được bình thường nữa, mấy ngày rồi đều ngồi xổm ở trước cửa thư viện, cũng không biết là hắn muốn làm gì, chỉ nghe nói hắn cứ âm thầm theo dõi những cô gái xinh đẹp, người khác tố hắn theo dõi, nhưng lại tìm không ra chứng cứ. Trà Trà, cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của bọn họ. Mấy ngày nay cậu cũng không phát hiện ra điều gì lạ lạ sao?”

Lê Trà Trà nói: “Không có.”

Cố Điềm nói: “Chẳng lẽ tin tức của tớ không đúng? Bất quá, mặc kệ đúng hay sai, cậu vẫn nên để ý một chút nhé, tốt nhất là nên về sớm một chút. Nếu như trên đường về gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, nhớ phải gọi điện thoại cho tớ!”

Lê Trà Trà đáp: “Ừm, cậu cũng đừng lo quá, dù sao thì vẫn đang ở trong trường mà.”

“Mong là thế.”

Cố Điềm hơi yên tâm lại.

Lê Trà Trà không để ý tới chuyện này lắm, dù sao thì cũng đang ở trong trường, đại học A có nhiều học sinh giỏi như vậy, khắp nơi trong trường đều lắp camera theo dõi, hơn nữa còn có cả bảo vệ đi tuần tra. Nếu trong trường còn không an toàn nữa thì ngoài xã hội chẳng phải sẽ cực kì nguy hiểm sao?

Lê Trà Trà nói chuyện điện thoại với Cố Điềm xong mới nhớ tới mình chưa trả lời tin nhắn trong nhóm chat, thuận tay đáp một câu rồi đi đến thư viện.

Khoảng 11h, cô từ trong thư viện bước ra.

Hiện giờ là thời gian vừa khai giảng xong, ở thư viện trừ những người thi lên thạc sĩ ra thì chỉ có đám học sinh có ý định đi du học, cơ hồ là không có ai khác ở đây. Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, buổi chiều còn mưa to một trận, tới lúc cô đi về thì xung quanh lại an tĩnh cực kỳ, một người cũng không có.

Cô đi ở trên đường, im ắng.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân.

Lê Trà Trà quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào mà phía sau cô đã nhiều thêm một bóng người. Hắn thoạt nhìn có chút cao lớn, cả người đều là màu đen, quần đen, áo hoodie liền mũ đen, vào thời điểm nửa đêm nửa hôm rồi còn đeo khẩu trang đen cùng cái kính râm.

Cô đi nhanh, hắn cũng đi nhanh theo.

Cô đi chậm, hắn cũng thả chậm bước chân.

Lê Trà Trà lập tức nhớ tới lời Cố Điềm nói.

“… Bên khoa tài chính có bốn vị học trưởng, bởi vì áp lực thi lên thạc sĩ mà gần đây tinh thần cũng không được bình thường nữa, mấy ngày rồi đều ngồi xổm ở trước cửa thư viện, cũng không biết là hắn muốn làm gì, chỉ nghe nói hắn cứ âm thầm theo dõi những cô gái xinh đẹp…”

Lê Trà Trà rất bình tĩnh, một chút cũng không hoảng hốt.

Cô sờ gậy điện trong túi, nắm ở trong lòng bàn tay, đồng thời giấu ra sau lưng.

Lê Trà Trà đánh giá xung quanh, xác nhận được vị trí của camera xong liền trực tiếp đi tới đứng ở chỗ đó, sau đó quay người nhìn chằm chằm người nọ, đôi mắt không chớp lấy một cái.

Người nọ mới đầu còn cùng cô đối diện, nhưng không qua bao lâu, hắn bỗng nhiên cúi đầu, nhanh chóng rời đi.

Lê Trà Trà bĩu môi, cảm thấy không thú vị, vừa quay người lại liền bị một thân ảnh cao lớn trực tiếp bao trùm lên người.

Tiếu Nam mặt không biểu tình nhìn cô.

Lê Trà Trà rất ngạc nhiên, sửng sốt một lát mới nói: “Anh… sao anh lại ở đây?”

Tiếu Nam liếc nhìn gậy điện trong tay cô, nhàn nhạt nói: “Cô có biết thể lực giữa con trai và con gái có chênh lệch lớn thế nào không? Cô biết cầm vũ khí, thế nhưng nếu bị đối phương đoạt mất thì phải làm sao? Cô có suy xét qua khả năng này chưa?”

Lê Trà Trà nói: “Có mà, nhưng chỗ này có camera, căn cứ theo thời gian tuần tra bình thường của bảo vệ thì sau năm phút, họ sẽ đi qua con đường này một lần, em kỳ thật rất an toàn.”

Tiếu Nam kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Suy xét chu đáo quá nhỉ.”

Lê Trà Trà nói: “Cảm ơn đã khen.”

Tiếu Nam: “Không ai khen cô cả.” Anh nghiêm túc nói: “Tôi nhắc cô một lần nữa, lần sau gặp phải chuyện như vậy thì chuyện duy nhất cô nên làm là chạy, biết chưa.”

Lê Trà Trà biết anh là muốn tốt cho mình nên cũng không nói thêm gì nữa.

Bỗng nhiên, cô lại nghĩ tới chuyện lúc trước, cảm thấy khuôn mặt nóng rát cả lên. Trước kia cô đứng ở trên sân thi đấu rất biết ăn nói, hiện tại lại giống như người câm. Tiếu Nam cũng cố tình không nói lời nào, cứ thế nhìm cô chằm chằm.

Lê Trà Trà đành phải cứng ngắc hỏi: “Trên mặt em có gì sao?”

“Không có.”

Thanh âm hình như có chút không vui.

Lê Trà Trà nghe ra được, cô nâng mắt, hỏi lại một lần nữa: “Học trưởng, sao anh lại ở chỗ này?”

Tiếu Nam cứng rắn đáp: “Đi ngang qua.”

Lê Trà Trà: “Ồ, vậy em về phòng trước đây, sắp tới giờ giới nghiêm…”

Tiếu Nam lại gọi cô lại, liếc nhìn, hỏi: “Không tính trả nợ tôi sao?”

Lê Trà Trà lúc này mới nhớ tới 1800 tệ trong túi, cô cầm ví tiền, móc 1800 tệ ra, đang muốn đưa cho anh, Tiếu Nam lại nói: “Không nhận tiền mặt, chỉ nhận chuyển khoản qua WeChat.”

Lê Trà Trà đáp một tiếng: “Vậy em quét anh?”

Tiếu Nam mở mã QR thêm bạn tốt của mình ra.

Lê Trà Trà nói: “Kỳ thật quét trả bằng QR sẽ càng…”

Hai chữ “Thuận tiện” còn chưa nói ra, Tiếu Nam liền thúc giục: “Nhanh lên, đến giờ giới nghiêm rồi.”

Lê Trà Trà đành phải thêm bạn tốt.

Tiền trên tài khoản WeChat của cô không nhiều lắm, chỉ có thể chuyển khoản qua thẻ ngân hàng, mà chuyển khoản cần một chút thời gian, cô nói: “Nếu không sau khi về phòng em sẽ chuyển cho anh được không? WeChat của em còn mỗi 300 tệ.”

Tiếu Nam nói: “Vậy thì đưa tôi 300 tệ.”

Lê Trà Trà: “Nhưng mà em xem rồi, giá một đêm của khách sạn cộng với tiền ghế dựa là 1800.”

Tiếu Nam: “Tôi là hội viên có thẻ bạch kim, một đêm ở chỉ 200, tiền ghế dựa cô không cần trả, coi như là phúc lợi gia nhập club, mỗi thành viên đều có. 100 tệ còn lại là tính phí chuyển phát nhanh, đừng lề mề nữa, nhanh chuyển 300 tệ cho tôi.”

Lê Trà Trà nghe xong có chút phát ngốc.

… Miễn phí cho cô cái ghế thiên nga công chúa của khách sạn 5 sao kia sao?

Cô ngơ ngác.

Tiếu Nam lại ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, trên mặt tràn ngập không vui cùng bất mãn, lại như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra, xụ mặt đưa cô đến dưới lầu KTX.