Tầng cao nhất của văn phòng tổng tài.
Du Túc bước vào với vẻ mặt không cảm xúc và lập tức mở miệng:
“Đuổi Thu Lâm đi.” Du Túc ngồi xuống và nói mà không hề khách khí.
Khuất Thịnh vừa tức giận vừa cười: “Thu Lâm là nghệ sĩ kiếm tiền nhiều nhất trong công ty ngoài anh, anh muốn đuổi anh ta đi, có phải là vì chúng ta đã quá thận trọng rồi không?”
“Chỉ cần tôi nhận thêm một bộ phim mỗi năm, ký thêm vài hợp đồng quảng cáo là đủ rồi, phải không?”
“Vừa rồi người đại diện của Thu Lâm đã đến báo cáo tình hình.” Khuất Thịnh rất bất đắc dĩ nói, “Cậu có thể suy nghĩ trước một lý do hợp lý được không? Đánh người xong thì cậu cảm thấy thoải mái, còn tôi và lão Triệu lại phải giúp cậu dọn dẹp rắc rối!”
“Đừng nói với tôi về những chuyện này.” Du Túc không hề thay đổi sắc mặt, “Đuổi cậu ta đi.”
“Khϊếp quá!” Khuất Thịnh nghiêng người về phía Du Túc, nghiêm nghị nói, “Tôi trước đây đã nghĩ cậu đã thay đổi, nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy cậu không thay đổi, giờ tôi thấy, cậu vẫn là nên thay đổi đi.”
“Trước đây tính tình cậu có xấu đến đâu cũng không động tay với người khác, và không dễ dàng có thành kiến với ai chỉ vì vài lời đồn không rõ nguồn gốc. Giờ thì sao? Chỉ cần liên quan đến Bạch Lân, cậu đã không kiên nhẫn, cậu có nghĩ đến khả năng có hiểu lầm trong việc đánh Thu Lâm không?”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nghe đến những lời này, trong lòng Du Túc vẫn dâng lên một tia hy vọng.
Du Túc thở dài, mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, anh ngẩng lên nhìn Khuất Thịnh: “Tôi nghe tận tai thì còn có thể có sai sót sao?”
“Không biết cậu nghe được gì, nhưng tôi có thể bảo đảm với cậu, Thu Lâm không phải kiểu người thấy đẹp trai là động lòng. Người đại diện của cậu ta cũng đã nói, cậu ta không có ý định gì với trợ lý nhà cậu.”
“Cậu ta nói gì thì là vậy sao?” Du Túc cười nhạo, “Có bằng chứng không?”
Khuất Thịnh thở dài: “Không có bằng chứng, nhưng cậu có thể về hỏi trợ lý nhà cậu xem sự thật như thế nào, cậu ta chắc chắn sẽ rõ hơn. Cậu không tin Thu Lâm, cũng không tin trợ lý của cậu sao?”
“Tôi không ngờ rằng có ngày cậu lại vì một người đàn ông mà nổi điên.” Khuất Thịnh vừa buồn vừa vui, “Cứ tưởng rằng cậu sẽ cô độc sống suốt đời.”
Du Túc ngẩn ra.
*
Khi ra khỏi văn phòng của Khuất Thịnh, Du Túc gặp Bạch Lân, lão Triệu và Dịch Tiểu Quân đang đợi ngoài cửa. Du Túc cảm thấy hơi không tự nhiên, tâm trạng rất phức tạp, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà hướng về phía Bạch Lân.
Bạch Lân nhíu mày, thấy anh ta liền xông về phía anh ta: “Du Túc, sao anh lại ——”
“Trời ơi! Đừng ở đây mà la lớn!” Lão Triệu nhanh chóng giữ Bạch Lân lại, “Cho cậu ấy chút mặt mũi đi.”
Lão Triệu dặn dò Bạch Lân xong, âm thầm ra hiệu cho Dịch Tiểu Quân. Hai người phối hợp, một kéo một đẩy, dẫn Du Túc và Bạch Lân xuống lầu.
Đến phòng nghỉ ngoài cửa, Du Túc nhìn lão Triệu: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Bạch Lân một chút.”
Lão Triệu gật đầu, dẫn Dịch Tiểu Quân rời đi.
Khi lão Triệu đi rồi, Bạch Lân ngồi xuống ghế sofa, tức giận nhìn Du Túc: “Hôm nay anh thật quá đáng! Tôi đã nói sẽ không đi làm trợ lý cho Lâm Lâm ca, mà anh lại đánh người ta. Vừa rồi tôi còn nói chuyện với anh, anh lại tự chạy đi, không thèm để ý đến tôi!”
Nghe đến ba chữ “Lâm Lâm ca”, Du Túc như không nghe thấy gì, toàn thân cứng đờ, dù cố gắng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng giọng nói vẫn có chút châm chọc.
“Cậu mới gặp cậu ta vài lần? Mà đã gọi ‘Lâm Lâm ca’ thân thiết như vậy, cậu biết cậu là ai sao?”
“Ôi!” Bạch Lân kinh ngạc, cậu suy nghĩ một chút, thì thầm hỏi Du Túc: “Anh biết rồi?”
Phản ứng của Bạch Lân thật sự ngoài dự đoán, Du Túc trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng nhanh chóng kìm nén lại.
“Đương nhiên.” Du Túc bình tĩnh nhìn Bạch Lân, “Cậu còn tưởng giấu được tôi?”
“Tôi không giấu anh, tôi cũng mới biết hôm nay.” Bạch Lân nắm tay Du Túc, nói nhỏ, “Têu tinh chúng tôi không thể dễ dàng để lộ thân phận với người bình thường! Nếu không có sự đồng ý của Lâm Lâm ca, tôi không thể nói với anh.”
Du Túc cảm thấy Bạch Lân có vẻ lúng túng, anh lập tức hiểu ra rằng Thu Lâm cũng là một yêu tinh.
Khó trách Bạch Lân đã nói không phải bạn bè của Thu Lâm, mà chỉ trong chốc lát lại gọi là “Lâm Lâm ca”, hóa ra là đồng loại. Nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì? Chỉ vì là đồng loại mà có thể trêu chọc Bạch Lân sao?
Khuất Thịnh nói Thu Lâm không có ý định không đứng đắn với Bạch Lân, vậy sao Bạch Lân lại đưa ra yêu cầu “song tu”, Thu Lâm không từ chối?
Chuyện này có vẻ như là lừa dối Bạch Lân, một yêu tinh đơn thuần!
Du Túc càng nghĩ càng giận, tay cầm tay vịn ghế sofa, ngón tay trắng bệch vì căng thẳng: “Chỉ vì anh ta là yêu tinh, mà cậu muốn cùng anh ta ‘song tu’?”
Du Túc mặt lạnh lùng, giọng nói trầm xuống khiến Bạch Lân lại ngạc nhiên: “Anh nghĩ tôi muốn cùng Lâm Lâm ca ‘song tu’ sao?!”
Bạch Lân nói xong, nhìn chằm chằm Du Túc một lúc lâu.
Du Túc nghiến răng, không nói gì, sắc mặt rất khó coi.
“Nguyên lai là do anh đang ghen tị.” Bạch Lân bỗng cười, liếc nhìn Du Túc một cái, “Du Túc, anh có phải thích tôi không?”
“Anh chắc chắn là yêu tôi, muốn yêu đương với tôi đúng không?” Bạch Lân vừa ngượng ngùng vừa đắc ý, “Tôi đã biết, anh sợ Lâm Lâm ca cướp tôi đi nên mới đánh anh ta, anh muốn chiếm hữu tôi một mình!”
Du Túc im lặng nhìn Bạch Lân, khuôn mặt thiếu niên trắng trẻo gần như dán vào vai cậu ấy, ánh mắt trong veo chỉ có mình cậu ấy. Du Túc khẽ cử động ngón tay, cuối cùng không kìm được, ôm chặt Bạch Lân vào lòng.
“Tôi muốn chiếm cậu làm của riêng tôi nên cậu không được phép cùng người khác song tu.”
Anh ôm Bạch Lân thật chặt, giọng khàn khàn: “Thu Lâm không được, bất cứ thứ gì khác cũng không được, ngoài tôi ra, ai cũng không được. Nếu cậu muốn song tu, chỉ có thể là tôi.”
Cảm xúc mãnh liệt của Du Túc bùng nổ, trái ngược hoàn toàn với vẻ lãnh đạm thường ngày của anh ấy.
Bạch Lân bị ôm chặt trong ngực, hơi thở của Du Túc tràn ngập quanh chóp mũi cậu, trước mặt là ngực vững chãi của anh ta, ngay cả tiểu xà tinh vốn dày mặt cũng cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
“Tôi không muốn cùng Lâm Lâm ca song tu, chỉ là muốn hỏi anh ta có biết cách song tu không.” Bạch Lân ôm cổ Du Túc, thì thầm, “Tôi định hỏi rõ rồi thử với anh xem sao.”
Cảm giác vui sướиɠ tràn ngập trong lòng Du Túc, tưởng rằng cái tên ngốc nghếch đó muốn tìm Thu Lâm để song tu, không ngờ mục tiêu từ đầu đến cuối đều là anh, từ địa ngục đến thiên đường cũng chỉ có vậy.
Du Túc nhìn Bạch Lân, thấy Bạch Lân đắm chìm trong cảm xúc nồng nàn của anh, khuôn mặt đỏ bừng, định quay đầu đi nhưng bị Du Túc giữ lại.
Du Túc tràn ngập vui sướиɠ, thân thể run rẩy rõ rệt, ánh mắt không ngừng di chuyển đến môi Bạch Lân. Anh ta khẽ nuốt nước bọt, cúi xuống hôn vào môi Bạch Lân.
“Ký ~” Khi đôi môi chạm nhau, Bạch Lân không kìm được rên lên một tiếng.
Du Túc hôn ngày càng sâu, hận không thể hòa mình vào trong cơ thể người yêu, anh ta không biết gần gũi với người yêu lại tuyệt vời đến vậy.
Bạch Lân bị ôm lên đùi, bị cảm xúc của Du Túc làm cho tan chảy, ánh mắt cũng đẫm lệ.
“Túc ca.” Trong khi hai người đang quấn quýt, bên ngoài có tiếng gõ cửa của Dịch Tiểu Quân, “Túc ca, tôi có thể vào không?”
Bạch Lân ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Du Túc tức giận, xấu hổ mà quát: “Ra ngoài.”
“Anh sao lại mắng Tiểu Quân ca?” Bạch Lân nhíu mày phê bình Du Túc, “Anh ấy giống như em, là người hỗ trợ phía sau, đều phải bảo vệ anh, anh nên tôn trọng chúng tôi.”
Du Túc thở dốc, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào môi Bạch Lân sưng đỏ, giọng nói thất vọng: “Tôn trọng các cậu.” Lúc này, Bạch Lân nói gì anh cũng chỉ có thể lắp bắp không thể nói được.
Bạch Lân hài lòng nhìn Du Túc, tựa đầu lên vai anh, vẻ mặt hiện rõ sự an tâm.
“Ôi! Tôi xinh đẹp như vậy lại có thể làm bạn trai của anh, thật là tiện nghi cho anh.”
Du Túc mỉm cười: “Đúng, tiện nghi cho tôi.”
*
Vô duyên vô cớ bị đánh thì vẫn phải tìm công lý, Dịch Tiểu Quân gõ cửa chính là vì chuyện này.
Người đại diện của Thu Lâm đã tìm đến lão Triệu để thương lượng, người đại diện này vốn rất chiều chuộng Thu Lâm, lúc nào cũng lo lắng và bảo vệ, sợ Thu Lâm không vui. Lần này mặt Thu Lâm bị thương, cậu ta tức giận đến suýt nữa ngất đi, nghệ sĩ có gương mặt quan trọng như thế! Mặc dù lão Triệu có địa vị cao hơn, cậu ta vẫn không dễ dàng bỏ qua.