Hứa Niệm:……
Chung quy nàng đã trao tâm cho sai người.
Thấy tình huống này, Mộ Nhan Ngọc vô cùng hoảng sợ, nàng nhanh chóng rút ra một chiếc chủy thủ nạm đầy đá quý từ hông, giơ lên băm loạn xạ hướng Hứa Niệm.
Hứa Niệm cũng hoảng hồn, ta coi ngươi là phú bà tỷ tỷ, thế mà ngươi lại ra tay muốn lấy mạng nhỏ của ta.
Nàng chỉ có thể phóng đại thân mình, chạy thoát khỏi hạ thủ của Mộ Nhan Ngọc, nhảy một bước liền cách ra xa 1 mét, còn theo bản năng giơ cái đuôi lên đầu hàng: “Phú bà tỷ tỷ đừng động thủ, chúng ta là người một nhà.”
Mộ Nhan Ngọc nhìn xuống tay mình, lại nhìn con thanh xà phía trước cao ngang người, nửa thân trước của nó ngóc lên, nó đang nói chuyện sao?
Lại còn là giọng của nữ nhân kiều mị, quyến rũ, chẳng lẽ đây là yêu xà, có phải nó muốn ăn thịt nàng để tăng tu vi không?
Mộ Nhan Ngọc cố ép buộc bản thân giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không thể kìm được run rẩy: “Ngươi muốn làm gì, vì sao lại gọi ta như vậy, ta chưa bao giờ gặp qua thứ yêu vật nào như ngươi.”
Nàng vừa mới dứt lời, lại thấy thân con thanh xà trước mắt lấp lóe khó nhìn thấy, đôi mắt đen tròn xoe của nó lại mang chút u oán và ủy khuất, nó cất giọng đầy ai oán: “Lúc trước thích người ta, thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, thậm chí muốn đem bảo vật trong nhà đổi lấy ta, trêu chọc khiến lòng ta rất cảm động, hôm nay gặp lại, lại gọi người ta là yêu vật, còn muốn gϊếŧ ta, ngươi tàn nhẫn thật đấy, Mộ Nhan Ngọc.”
Mộ Nhan Ngọc nghe vậy, con ngươi tức khắc chấn động, con yêu xà này thế mà lại biết tên của mình, còn nói chính xác chuyện xảy ra ngày hôm đó, chẳng lẽ, chẳng lẽ……
Nàng cố nén sợ hãi, thử dò hỏi thanh xà trước mặt: “Ngươi thật sự là con thanh ngọc xà trên mộc trâm của Cơ tiểu thư ngày hôm đó sao?”
Lại thấy con thanh xà đáng sợ kia ngoan ngoãn gật gật đầu, cao hứng phun ra lưỡi rắn hồng nhạt: “Không sai, cam đoan không giả, ngươi phải tin tưởng ta nha, phú bà tỷ tỷ.”
Đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, Mộ Nhan Ngọc nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, nàng xoa huyệt thái dương (1): “Từ từ, để ta bình tĩnh cái đã, sự thật bất ngờ này làm ta có hơi khó tiếp thu.”
(1)
Đây là một huyệt đạo ở trên đầu người. Huyệt đạo này đóng vai trò quan trọng trong hoạt động vận hành của não bộ, duy trì sức khỏe. Vì thế thanh xà kia liền ở tại chỗ, ngoan ngoãn chờ, dường như thật sự muốn lấy được tín nhiệm từ nàng.
Một lát sau, Mộ Nhan Ngọc chỉ chỉ về phía hai tên hái hoa tặc đang bị trói vào cột: “Còn hai người kia thì sao?”
Con thanh xà trước mắt kiêu ngạo ngẩng cao đầu, bày ra bộ dáng cầu khích lệ: “Ta bắt đấy!”
Động tác cùng biểu cảm của nó, khiến Mộ Nhan Ngọc nhìn thế nào cũng thấy giống một con người, thậm chí…… Còn có chút đáng yêu.
Mộ Nhan Ngọc cảm thấy mình chắc hẳn bị hoa mắt rồi, thế mà lại thấy con yêu xà này đáng yêu, thậm chí còn muốn sờ sờ.
Như thể hiểu được suy nghĩ của nàng, con thanh xà kia bỗng hóa nhỏ lại, ngửa đầu nhìn nàng, thân rắn xanh mướt của nó giống như làm từ ngọc đẹp nhất, mắt đen tròn xoe như một viên hắc diệu thạch xinh đẹp và tinh xảo (2).
(2)
Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra khi núi lửa phun trào. là một loại đá quý độc đáo với vẻ đẹp huyền bí và sức hấp dẫn khó cưỡng. Loại đá này có màu đen tuyền, bề mặt nhẵn bóng tựa như vỏ chai thủy tinh, đồng thời ẩn chứa những đường vân óng ánh đầy mê hoặc. Hắc Diệu Thạch thường được ứng dụng để làm dụng cụ y tế, đồ trang sức, đồ trang trí, chạm khắc hay vật phẩm phong thủy. Mộ Nhan Ngọc cảm thấy cái cảm giác vừa gặp đã thích lại trỗi dậy, bị mê hoặc, nàng không kiềm được hỏi: “Ngươi cảm thấy ta thế nào?”
Hứa Niệm không hiểu sao cuộc trò chuyện lại chuyển hướng như vậy, nàng nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Ngươi vừa xinh đẹp, lại có tiền, ta thấy ngươi thực không tồi.”
Mộ Nhan Ngọc được khen mà trong lòng nở hoa, mỉm cười dụ dỗ: “Vậy ngươi về sau đi theo ta được không, ta sẽ dưỡng ngươi, nhà ta chính là gia đinh giàu nhất vùng Giang Nam, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho.”
Hứa Niệm nuốt nước miếng, suýt chút nữa thì đồng ý, nhưng trong đầu bỗng hiện ra một đôi mắt trong suốt, làm nàng cảm thấy có chút chột dạ.
Ân nàng còn chưa báo xong, lời thể tâm ma còn chưa cởi bỏ, nàng còn muốn nỗ lực tiến giai hóa hình, nàng không thể sớm an nhàn trong sự giàu sang như vậy.
Vì thế Hứa Niệm đau lòng cự tuyệt nói: “Cảm ơn rất nhiều ngươi đã ưu ái, nhưng lòng ta hướng đạo, ngày thường cần cù tu luyện, tất cả đều vì truy tìm trường sinh đại đạo, cho nên……” Nàng uyển chuyển nhìn về phía Mộ Nhan Ngọc.
Dường như đã quen với việc bị từ chối, Mộ Nhan Ngọc cũng không cảm thấy buồn, ngược lại còn hỏi với vẻ mong chờ: “Vậy sau này ta có thể đến tìm ngươi chơi không?”
Hứa Niệm chớp chớp mắt: “Chuyện đó thì không thành vấn đề.”
Mi mắt Mộ Nhan Ngọc cong cong như trăng lưỡi liềm: “Tốt quá, cứ ước định như vậy đi.”
Hứa Niệm thân là xà, vẫn là lần đầu tiên kết giao bằng hữu với một phàm nhân không có tu vi, đối phương không chỉ không sợ nàng, còn muốn bao dưỡng nàng, nàng cảm thấy có chút mới lạ, trong lòng có chút kích động lại phấn khích.
Lúc sau, Mộ Nhan Ngọc bảo Hứa Niệm đi trước, sau đó lại gọi lính sai tới, Hứa Niệm trốn ở góc, thấy bọn họ hùng hổ tới trói hai tên hái hoa tặc và áp giải đi.
Hứa Niệm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, linh hoạt lướt trở về phòng, lại thuần thục dùng cái đuôi giữ cửa luồn treo lên, trở lại nơi nàng thường tu luyện, vui vẻ rạo rực chuẩn bị kiểm kê một chút thu hoạch đêm nay của mình.
Khi nàng vừa chuẩn bị nhét cái đuôi vào túi trữ vật, trong đầu bỗng dưng lóe lên một điều gì đó bị quên.
Lại nói, Cơ Nguyệt Bạch như thế nào rồi, bên ngoài gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao cô lại không có chút động tĩnh gì?
Hỏng rồi, nghĩ đến đây trong lòng Hứa Niệm lộp bộp một cái, vội vàng lăn lộn nhảy xuống, lao về phía nội thất.
Cho đến khi nhìn thấy trong màn giường, một cổ tay trắng nõn rũ xuống, cùng với những ngón tay xinh đẹp mềm mại, Hứa Niệm mới thoáng yên lòng.
Nàng lặng lẽ bước lên, chui vào trong màn, lại phát hiện không thích hợp, chỉ cảm thấy trong màn có một cỗ khô nóng không nói lên lời, khiến nàng vừa vào đã cảm thấy miệng khô, hô hấp khó khăn.
Lại nhìn về phía Cơ Nguyệt Bạch, thấy tóc dài của cô rối bời trên giường, gương mặt trắng nõn cũng mang theo ửng hồng, hô hấp cũng rối loạn, đôi môi ngày thường hồng nhạt giờ đã đỏ bừng tràn đầy sức sống, trông rất quyến rũ.
Hứa Niệm chợt nhớ tới bọn hái hoa tặc vừa mới đốt hương mê, lại nhìn thấy Cơ Nguyệt Bạch nhíu mày thống khổ, đối phương vô thức kéo cổ áo xuống, vô ý lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, giống như đang mời gọi người hái hoa, thân thể nàng đột nhiên chấn động.
Hứa Niệm không hiểu, Cơ Nguyệt Bạch không phải tu sĩ sao, sao lại dễ dàng bị trúng hương mê như vậy?
Nàng không biết, Cơ Nguyệt Bạch tuy rằng hiện giờ đã là tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng vì dẫn tới lôi kiếp trọng thương khiến cảnh giới không ổn định, bên ngoài thương thế nhìn thì đã tốt, nhưng Kim Đan bên trong lúc trước cơ hồ đã vỡ vụn, muốn chữa trị không phải là chuyện một sớm một chiều. Dù tu vi gần đây đã khá hơn và cũng tích trữ một lượng chân khí, nhưng muốn chữa trị tổn thương Kim Đan lại như muối bỏ biển, nếu chân khí tiêu hao quá nhiều, sẽ khiến khi đêm đến, cô sẽ cảm thấy mệt mỏi, không thể giữ tỉnh táo.
Nếu thường ngày ở bên cạnh Hứa Niệm với giác quan nhạy bén, cô sẽ không có việc gì, lại trùng hợp lúc nàng ra ngoài, bị kẻ hái hoa tặc xâm nhập.
Hứa Niệm dùng cái đuôi chỉnh lại cổ áo cho Cơ Nguyệt Bạch một cách gọn gàng, giây tiếp theo lại bị tay đối phương kéo ra, còn lộ ra một mảnh da trắng mịn quyến rũ.
Nàng không còn cách nào, chỉ có thể dùng thân mình ngăn cản cái tay đang lộn xộn của Cơ Nguyệt Bạch, lại dùng cái đuôi chỉnh lại cổ áo xếp chồng lên, chưa đợi nàng thả lỏng ra, đột nhiên thị giác của nàng biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nàng thế mà bị Cơ Nguyệt Bạch ôm đè ở dưới thân.