Thời tiết buổi sáng trong lành, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống mặt đất, tạo nên một lớp ánh vàng nhẹ nhàng trên mặt cỏ mênh mông.
Hứa Niệm tỉnh dậy lười biếng lăn qua lăn lại trên bụi cỏ, duỗi người, cùng với làn gió nhẹ thoảng qua, cảm thấy thanh thản và dễ chịu.
Đối với động vật máu lạnh, không gì có thể so sánh với ánh sáng mặt trời vào buổi sáng, vì nó có thể kích phát sức sống cơ thể.
Hứa Niệm cảm thấy hôm nay có thể tu luyện được hai mươi tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, đêm nay lại có
Đế Lưu Tương 60 năm mới có một lần, nếu có thể kịp thời tìm tới, vậy việc tu thành hình người chẳng phải trong tầm tay hay sao.
Nghĩ tới đây, Hứa Niệm không kìm nổi sự kích động, lắc lắc cái đuôi xanh biếc.
Đến lúc đó nàng sẽ không phải lo lắng bị những người bắt rắn bắt đi làm canh rắn ngâm rượu thuốc nữa, hơn nữa còn có thể quang minh chính đại mà xuất hiện trong đám người mà không bị đánh, và đặc biệt hơn là có thể ăn những món quê nhà đã lâu không ăn, như thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt, những món cay, chân dê nướng, thịt dê xiên, cá hấp ngũ vị, khoai lang rút sợi...
Hứa Niệm cảm thấy nước dãi đều muốn chảy ra.
Vì mỹ thực!!
Đôi mắt tròn xoe của Hứa Niệm dần dần kiên nghị, cho dù có phải liều mạng với
Bạch Hổ, hay
Ưng Uy Mãnh, cũng nhất định phải giành lấy một chỗ đất phong thủy tốt để hấp thụ
Đế Lưu Tương.
Hứa Niệm nói liền làm, di chuyển thân mình xanh tươi như ngọc chạy đến đỉnh núi.
Tại Tiểu Thương Sơn này có ba con yêu quái làm bá chủ, phân biệt là
Bạch Hổ (Hổ trắng), Bạch Chuẩn (Ưng trắng) và
Thực Thiết Thú. Chỉ là
Thực Thiết Thú không có tham vọng lớn, thường chỉ sống dựa vào thân thể cường hãn và tiền dành dụm được. Từ khi Hứa Niệm tới đây, nó (
Thực Thiết Thú) liền lui về vị trí thứ tư.
Hứa Niệm bằng vào tư thái cứu cực cuốn vương (??), thành công đứng trong hàng ngũ bá chủ thứ ba của Tiểu Thương Sơn.
Chỉ là bằng vào tu vi hiện tại của nàng, muốn khiêu chiến
Bạch Hổ hay
Ưng Uy Mãnh liền có chút miễn cưỡng, tuy rằng nàng là một con rắn chăm chỉ trong tu luyện, dẫu sao trong thế giới tự nhiên thì Ưng ăn rắn, cái này đã trở thành quy luật rồi.
Nhưng Hứa Niệm thực sự rất muốn hóa hình, nàng đã xuyên thành thanh xà đã hơn 60 năm, từ khi phá xác cho đến khi nhìn huynh đệ bị tàn sát, sợ hãi tuyệt vọng, lại phải cắn răng tránh né sự đuổi gϊếŧ... Khi gặp được con mồi đầu tiên, giống như gặp phải thiên địch, suýt nữa thì mất mạng, sau đó nhờ xảo ngộ tìm được
Đế Lưu Tương, cuối cùng hiểu được cách tu luyện, từng bước nàng đi đều là máu và nước mắt.
Hứa Niệm cuối cùng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nàng thở phào một hơi, rồi thân hình nhỏ nhắn hướng tới địa bàn của
Ưng Uy Mãnh mà bơi lội.
Nàng cẩn thận tránh né những đòn đánh bất ngờ từ không trung, dù
Ưng Uy Mãnh là một con diều hâu trắng xinh đẹp, song chính là móng vuốt của nó đã trải qua tu luyện, so móc sắt còn muốn sắc bén hơn, nếu hơi vô ý bị móng vuốt đó chộp tới, nhẹ thì da tróc thịt bong, nặng thì có thể xuyên thấu bụng chết không nhắm mắt.
Hứa Niệm khí phách không yếu đi, đi tới
Ưng Uy Mãnh địa bàn mà lông tóc không tổn hao gì.
Hứa Niệm nhất thời cảm thấy kì quái, phải biết rằng ngày thường cho dù chỉ là một cây châm rơi tại địa bàn của nó, nó liếc mắt cũng đều có thể phát hiện ra, không lý nào nàng một con rắn to như vậy đi tới, vậy mà nó không phát hiện.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau một hồi chuẩn bị tư thế chiến đấu trước khi tiếp tục lên đường, mặt trời đã sắp lặn xuống núi.
Không có thời gian lại tự hỏi nữa, nàng còn phải đi qua địa bàn của
Bạch Hổ, Bạch Hổ chính là vương giả của mặt đất, độ nhạy bén trên mặt đất của nó so với vương giả của bầu trời
Ưng Uy Mãnh còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Trước khi Hứa Niệm tiến vào địa bàn
Bạch Hổ, liền nâng cao tinh thần, không dám chậm trễ chút nào, sợ rằng nếu móng vuốt của đối phương vồ tới, liền cái mạng nhỏ này cũng đi tong.
Tuy rằng chúng nó ba đại vương giả tại Tiểu Thương Sơn đều biết tới sự tồn tại của nhau, dẫu sao chính là nước sông không phạm nước giếng, chỉ làm vương tại địa bàn của chính mình, tuy rằng Hứa Niệm sợ hãi quy luật tự nhiên, nhưng chúng nó cũng kiêng kị răng chứa nọc độc có tính ăn mòn xuyên thấu kia của Hứa Niệm.
Hứa Niệm lại lần nữa hữu kinh vô hiểm xuyên qua địa bàn của
Bạch Hổ, nàng cảm thấy càng thêm kỳ quái.
Chính là sắc trời càng thêm tối sầm, Đế Lưu Tương mà nàng muốn cũng đã gần ngay trước mắt, cho dù có nghi ngờ lại nhiều, Hứa Niệm cũng không quản nữa, nàng lay động thân hình hướng tới uông linh tuyền (suối tồn tại linh khí) trên đỉnh núi mà đi.
Linh tuyền được coi như một chỗ phong thủy bảo địa của Tiểu Thương Sơn, dư thừa linh khí, cực kì có ích đối với việc tu luyện, nhưng ngày thường hơn phân nửa bị
Bạch Hổ bá chiếm, thứ hai là
Ưng Uy Mãnh, Hứa Niệm đối với khí thế của hai chúng nó, chỉ dám nhân lúc chúng bế quan để lén lút vào tu luyện.
Nàng tại vài ngày trước đã lặng lẽ quan sát, đêm nay vị trí tốt nhất để hấp thụ
Đế Lưu Tương, chính là bên cạnh cái linh tuyền này.
Vốn tưởng rằng phải chiến đấu sinh tử một hồi, lại không nghĩ tới có thể tới đây dễ dàng như vậy.
Hứa Niệm không khỏi hoài nghi chính mình, chẳng lẽ nàng nhớ nhầm ngày?
Nhưng khi ngẩng đầu lên, cái kia ánh vàng rực rỡ tỏa sáng như ánh nguyệt, rõ ràng chính là dấu hiệu của
Đế Lưu Tương.
Đang lúc Hứa Niệm muốn chuyển động, một cỗ uy áp mạnh đến không tưởng từ trung tâm linh tuyền chợt quét qua, đi đến đâu liền khiến cho chim chóc kinh hách mà bay tứ phía.
Hứa Niệm là yêu vật có linh lực lại càng bị đè tại chỗ không thể động đậy, khó có thể hành động.
Hơi thở này rất xa lạ, không phải của
Bạch Hổ hay
Ưng Uy Mãnh, đây có thể lại một đại yêu thú thực lực mạnh mẽ từ bên ngoài ngọn núi này chiếm trước vị trí hấp thụ
Đế Lưu Tương, có lẽ
Bạch Hổ và Ưng Uy Mãnh chính là bị nó đuổi đi.
Qua thật lâu, cỗ uy áp khủng bố kia mới dần tan đi.
Như vậy, cỗ uy áp này chính là để cảnh cáo đe dọa những sinh vật xung quanh không được tới gần, chính là Hứa Niệm vốn là xuyên qua tới (xuyên sách), nhiều năm qua cũng là một mình thân rắn tu luyện, không có thường thức cơ bản về yêu thú, tuy rằng cảm thấy sợ hãi, nhưng vì hóa hình, nàng liền chịu đựng sợ hãi lặng lẽ tiến sát vào.
Gần một chút, lại thêm một chút...
Tiếng nước mơ hồ, trong rừng cây như ẩn như hiện... Nghe thấy tựa hồ là một đầu thủy sinh yêu thú (yêu thú sống dưới nước), nó dường như đã chiếm giữ khu vực linh tuyền đó, cũng đang chuẩn bị cho việc tu luyện.
Yêu thú có thể làm lão hổ cùng diều hâu đều cảm thấy sợ hãi, sẽ không phải Long, hay thần thú như Bạch Trạch chứ? Hứa Niệm khá tò mò.
Thân rắn xanh biếc hòa vào tự nhiên, không tiếng động xuyên qua mặt cỏ, cuối cùng đến bên cạnh một góc của linh tuyền.
Thấy chưa bị phát hiện, Hứa Niệm trong lòng vui vẻ, vội vàng đem cái đuôi nhòn nhọn tẩm ở bên trong linh tuyền, thân rắn lặng yên không một tiếng động lẻn vào trong ao.
Đúng lúc này, Hứa Niệm cảm thấy sau lưng lạnh buốt, giống như băng trùy đập vào xương, đứng im tại chỗ, hơi thở tử vong bao trùm lấy nàng.
Xong đời, bị phát hiện gòi.
Hứa Niệm hoảng sợ xoay đầu, đối diện với một đôi mắt sáng nhưng băng lãnh, toàn bộ thân thể đều ngây dại.
Đối phương thế nhưng không phải là yêu thú gì, mà là nhân loại... hoặc cũng có thể là sinh vật mang hình người.
Ngắn ngủi trong nháy mắt, Hứa Niệm trong lòng buồn vui đan xen, vui chính là, đây ít nhất là nhân loại, không chừng có thể nghĩ cách câu thông một chút, buồn chính là, nàng cái này một thân rắn, cũng không nói được, có khi chưa kịp nghĩ cách câu thông, liền bị đối phương gϊếŧ chết.
Hứa Niệm vặn vẹo thân mình, nâng cái đuôi tới vẫy vẫy, tỏ ý chính mình không có ác ý, đầu lưỡi hồng nhạt phun ra, chỉ kém chút liền mở miệng nói chuyện.
Từng ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống phía trên thanh tuyền, theo gió đêm lượn lờ, nổi lên sóng nước lấp loáng, càng làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm như băng trước mặt.
Khuôn mặt tinh xảo của đối phương lạnh đi vài phần, ngón tay thon dài, tinh tế kia khẽ nâng, đặt tại phía trên bội kiếm ở bên hông.
Dù hơn phân nửa thân kiếm đều ngâm trong nước, có thể nhìn đến ánh sáng quanh quẩn, nhưng chỉ cần một kiếm, Hứa Niệm liền có thể đầu mình hai nơi.
Hứa Niệm cảm thấy có chút uể oải, nhưng khi nhìn đến nhân loại này một lần nữa từ đáy lòng nàng vẫn ít nhiều có chút kích động.
Bất quá Hứa Niệm không biết, loài rắn khi mà đuôi rắn dựng thẳng lên, phun lưỡi ra có nghĩa là nó đang chuẩn bị tấn công. Vậy nên hiện tại, nàng chính là một con yêu xà thoạt nhìn xinh đẹp nhưng không hề dễ chọc, chứ không phải một con tiểu miêu tiểu cẩu lông xù đáng yêu.
Ngay khoảnh khắc sinh tử tồn vong, Hứa Niệm chợt cảm nhận được một tia huyết khí đã bị che giấu, thì ra, người trước mắt này giống như đã bị thương, thoạt nhìn còn là bị thương không nhẹ.
Trước đó bị bóng đêm che khuất, hơn nữa trong trạng thái sợ hãi, nên nàng cũng không phát hiện chuyện này, con ngươi đen như mực trong đôi mắt đảo lại, nghĩ tới một phương pháp có thể lấy lòng đối phương.