Châu Kha Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Vũ là ở ngõ Sư Tử Mèo. Đó lại không phải là lần đầu tiên Lưu Vũ nhìn thấy Châu Kha Vũ.
Một năm trước, khi Lưu Vũ được mời đến Anh để tham dự lễ kỷ niệm 1030 năm thành lập trường Hogwarts, Châu Kha Vũ cũng được mời trở lại trường cũ với tư cách là sinh viên tốt nghiệp hạng xuất sắc. Lưu Vũ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Châu Kha Vũ cao gần một mét chín trong đám đông.
Ngày hôm ấy, Châu Kha Vũ có lẽ là muốn lấy lại chút khí chất thư sinh cho bản thân. Cậu đeo một đôi kính gọng vàng, hai dây kính đồng màu rủ xuống thái dương, chân dài đứng thẳng trong đám đông cựu học sinh.
Đẹp trai như vậy, Lưu Vũ vừa nhìn thoáng qua đã không thể rời mắt.
Chỉ là anh chàng đẹp trai này luôn có vẻ mất tập trung. Ánh mắt của Châu Kha Vũ lúc đó gần như trống rỗng, thời gian còn lại chỉ tập trung vào ăn. Lưu Vũ rất ít khi ăn đồ ăn chính thống của Anh. Lúc đầu anh cũng khá tò mò, nhưng sau khi nếm thử thì cảm thấy không có gì đủ ấn tượng. Nói chính xác thì sự kết hợp của cá, khoai tây chiên và bánh nướng thịt băm thực sự khó tạo nên món gì đặc biệt. Món gà nướng cũng không hợp khẩu vị của Lưu Vũ.
"Có lẽ món này ngon hơn một chút so với phiên bản cải tiến của thịt thăn chua ngọt và gà Cung Bảo, xin cảm ơn Hiệu trưởng McGonagall đã quan tâm."
Lưu Vũ thực sự cảm thấy mấy nghi lễ này không quá cần thiết.
Lưu Vũ muốn tiến đến chào hỏi nhưng không có cơ hội. Anh vẫn bị Bộ Pháp thuật giám sát chặt chẽ. Bất kỳ tiếp xúc nào dù chỉ là thoáng qua với các quan chức chính phủ nước ngoài hoặc các pháp sư nổi tiếng sẽ mang lại cho anh và người kia rất nhiều nguy cơ cũng như rắc rối.
Chính vào lúc đó, Lưu Vũ vốn luôn ôn hòa và bao dung, đột nhiên cảm thấy đám người của Bộ pháp thuật thật sự là một lũ ruồi nhặng khó chịu.
Lưu Vũ đương nhiên là nhớ mãi không quên vị pháp sư trẻ tuổi người Mỹ gốc Hoa mà mình tình cờ gặp. Anh biết rằng Châu Kha Vũ đang làm việc tại Mỹ, và là một Gryffindor, từng là một Tầm thủ xuất sắc, giành được ba Cúp Học viện và cũng là một sinh viên xuất sắc của bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Những thông tin này phần nào đó đều hữu ích và vô ích, khiến Lưu Vũ càng ngày càng quan tâm đến Châu Kha Vũ.
Mối quan tâm này một mặt bắt nguồn từ sự hấp dẫn về ngoại hình và tính khí, mặt khác là sự nổi loạn muốn chống lại sự kiểm soát mà Lưu Vũ đang phải chịu đựng.
Một thời gian dài sau đó, Lưu Vũ dành hết tâm trí cho việc bón hành những kẻ theo dõi của Bộ Pháp thuật. Anh thường xuyên tìm cách thoát khỏi những kẻ rình rập mình và lẻn ra ngoài khi rảnh rỗi. Lưu Vũ nắm rõ mọi lối đi bí mật trong Học viện và cũng tìm hiểu những lối đi ngầm dưới nước khác nhau. Đôi khi, Lưu Chương. hoặc Lâm Mặc sẽ cùng anh đi chơi, nhưng Lưu Vũ thích dành nhiều thời gian ở một mình để tận hưởng sự tự do ngắn ngủi. Có điều, sự tự do này không khiến anh cảm thấy thực sự thoải mái, cũng không hạnh phúc như anh tưởng tượng.
Anh luôn cảm thấy thiếu một ai đó bên cạnh. Đó phải là một người có thể cùng anh trải qua một quãng đời dài, cùng anh đi dạy mỗi ngày, một người có thể cho anh thể hiện tất cả những mặt tốt và mặt xấu một cách thoải mái và không do dự.
Một sự tình cờ đã cho anh cơ hội mời Châu Kha Vũ về Học viện Bồng Lai dạy học. Lưu Chương quá bận rộn, chạy vòng quanh thế giới gần như cả năm, và vô tình bị thương vào cuối học kỳ. Cùng lúc ấy, Châu Kha Vũ cũng vừa nộp đơn xin thôi việc.
Ngày anh đi đón Châu Kha Vũ, Lưu Vũ cuối cùng cũng đã được nhìn thấy bóng dáng bản thân ngày nhớ đêm mong. Anh giấu hết cảm xúc dưới vẻ mặt ôn nhu, bình tĩnh đưa tay ra.
"Ngài vẫn khỏe chứ, giáo sư Châu Kha Vũ. Hoan nghênh ngài tới Học viện Bồng Lai, hay còn được mọi người gọi là trường Hogwarts phương Đông."
Lưu Vũ hé mắt tỉnh dậy. Châu Kha Vũ vẫn đang say ngủ. Cậu ta ôm lấy anh từ phía sau, một tay ôm chặt eo, một tay luồn vào trong vạt áo anh.
Anh nhẹ nhàng di chuyển chân mình. Thật sự có cảm giác không được tự nhiên, cứ như thể trong người có thứ gì đó...
Châu Kha Vũ không hề rút ra ngoài, cậu ta làm xong thì cứ vậy mà ôm anh ngủ cả đêm.
Lưu Vũ khẽ sờ, cảm thấy bụng dưới vẫn phồng lên. Ăn quá nhiều thịt Chúc long thật sự không tốt.
Bọn họ tinh lực tràn đầy. Tối qua, vừa ôm nhau vào phòng, cửa chưa kịp khóa thì Châu Kha Vũ đã đè anh lên tường mà làm, rồi hết từ trên tường chuyển sang trường kỷ, lại từ trường kỷ di chuyển xuống giường. Cả hai không tư thế nào không thử qua, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Châu Kha Vũ như nhồi đầy vào bụng anh vậy.
Anh đá đá vào người Châu Kha Vũ. Người sau lưng vẫn vùi đầu vào vai anh, hơi ngẩn người.
"Dậy chưa đấy?"
Lưu Vũ đẩy đẩy tay Châu Kha Vũ.
"Em đi ra ngoài cho anh, anh phải đi tắm."
"Không muốn đâu."
Lưu Vũ nghe được ý cười trong lời của Châu Kha Vũ, lập tức cảm thấy thứ bên trong mình lại phồng lên, Tay Châu Kha Vũ vừa lật một cái, anh liền bị đè xuống mà âu yếm.
Lưu Vũ cố đẩy Châu Kha Vũ ra mà không được, chỉ có thể nằm đó mà cảm nhận những nụ hôn rơi xuống như mưa rào. Anh cảm thấy toàn thân bị Châu Kha Vũ lăn qua lộn lại, chẳng còn chỗ nào là của mình nữa.
"Anh nói này,"
Lưu Vũ thở hổn hển.
"Trước đây anh từng tuyên bố bản thân sẽ không dành những buổi sáng không có tiết trên giường, đây có phải là lần đầu tiên không?"
"Chả liên quan."
Châu Kha Vũ hôn anh một cái, không cho Lưu Vũ thời gian để suy nghĩ.
"Nhưng nếu anh muốn, chúng ta làm tiếp đến chiều cũng được."
Lưu Vũ không còn chút sức lực nào phản bác, chỉ có thể cào thêm trên lưng Châu Kha Vũ một vết đỏ tươi, Châu Kha Vũ ban ngày luôn dịu dàng hơn ban đêm, giống như sói đội lốt cừu vậy. Có điều bản chất của sói thì vẫn là sói, và nó vẫn cần ăn thịt.
Giữa kɧoáı ©ảʍ như vũ bão của những cái nhấp từ Châu Kha Vũ, Lưu Vũ đột nhiên nghĩ ra một câu hỏi.
"Châu Kha Vũ."
Anh đột nhiên gọi.
"Em yêu anh từ bao giờ thế?"
Châu Kha Vũ nghe xong liền làm chậm lại một chút. Khi chạm tiếp vào điểm mẫn cảm của Lưu Vũ, cảm giác được cả người Lưu Vũ mềm nhũn, Châu Kha Vũ liền vươn tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán anh rồi đặt lên đó một nụ hôn.
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên, em nghĩ là vậy."
Cậu chàng không ngại ngùng thừa nhận tình yêu có phần vô lý và bồng bột của mình.
"Em yêu anh ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh".
Môi Châu Kha Vũ chạm khẽ vào Lưu Vũ làm anh phải nhắm chặt mắt lại. Sau đó, Châu Kha Vũ lại tiếp tục chăm chỉ cày cấy.
"Thật sao?"
Lưu Vũ bị Châu Kha Vũ làm đến nhũn cả người. Những ngón tay của anh nắm chặt tấm trải giường rồi thả ra. Anh vươn cánh tay ôm lấy cổ Châu Kha Vũ.
"Hình như anh cũng vậy, yêu em từ cái nhìn đầu tiên."
Lưu Vũ khẽ thì thầm, không giống như đang nói, mà giống như đang tỏ tình hơn,
"Yêu em từ cái nhìn đầu tiên".
Nụ cười của Lưu Vũ quá đỗi ngọt ngào. Đôi mắt xinh đẹp của anh long lanh vì nước mắt sinh lý nhưng vẫn tràn đầy tình yêu và sự dịu dàng dành riêng cho Châu Kha Vũ. Đôi môi mềm mại vẽ thành một vòng cung xinh đẹp, quyến rũ người nhìn thấy nó không thể thoát ra.
"Trước đây, anh..."
Lưu Vũ bị Châu Kha Vũ đâm đến mức không thể kiềm chế, môi bật ra những tiếng nỉ non rêи ɾỉ.
"Trước đây, anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người đến như thế này. Nhưng dường như sau khi gặp em, mọi chuyện đã khác."
Châu Khả Vũ bế anh lên ngồi xếp bằng trên giường, đem toàn thân Lưu Vũ ôm vào trong lòng. Làn da trần trụi của họ truyền nhiệt độ cho nhau. Thân nhiệt Châu Kha Vũ cao hơn một chút so với Lưu Vũ, giống như một cái lò sưởi lớn. Thân thể hai người kết hợp đến khăng khít, cả phòng đều là tiếng nước óp ép. Lưu Vũ cảm thấy cả người mình dường như sắp tan chảy trong vòng tay của Châu Kha Vũ.
"Nhưng hình như em càng ngày càng yêu anh."
Châu Kha Vũ hôn lêи đỉиɦ đỉnh anh, chuyển đến bên tai, rồi xuống gáy anh.
"Em càng ngày càng yêu anh sâu đậm, làm sao bây giờ?"
Hai người cứ như đang hơn thua kiểu trẻ con vậy, em một tiếng anh một tiếng, nhất định đòi mình phải thích người kia hơn.
Khi bọn họ kết thúc cuộc làʍ t̠ìиɦ dài dằng dặc và ra khỏi giường thì đồng hồ mặt trời khổng lồ trên tường cũng đã chỉ đến một giờ kém mười lăm phút chiều. Lưu Vũ nhất định không chịu ăn thêm một miếng thịt Chúc long nào nữa. Chỉ mới cho Châu Kha Vũ nếm thử thôi mà anh đã cảm thấy chính mình bị làm đến chết đi sống lại. Nếu không dừng kịp thời, anh có cảm giác mình sẽ sớm bị đè trên giường điên loan đảo phượng cả tuần.
Anh chỉnh lại cổ áo choàng phù thủy cho Châu Kha Vũ, chỉnh tiếp cravat. Châu Kha Vũ cúi xuống để thuận tiện cho anh hơn. Lưu Vũ dùng đũa phép chạm vào những dấu vết mơ hồ trên cổ Châu Kha Vũ, trong lòng thầm thở dài. Đây quả là một phát minh tuyệt vời của Hội pháp sư mê trang điểm.
Lưu Vũ ậm ừ, ra vẻ không hài lòng:
"Thật ra, anh đây là tinh linh của cây hoa đào ngàn năm tuổi ở Đặng Lâm. Yêu quái hoa đào của chúng ta thích nhất là hút tinh khí của con người. Trong vòng ba tháng, anh đây có thể hút hết tinh hoa của cậu đó."
Châu Kha Vũ giả vờ biến sắc:
"Còn có loại chuyện tốt nàysao?"
Lưu Vũ bị câu nói của Châu Kha Vũ làm cho nghẹn họng. Anh thấy hai mắt Châu Kha Vũ long lanh đầy vẻ chờ mong chẳng khác gì một chú Husky cảm thấy trước mắt tối sầm.
"Em thật là hết cứu."
Anh day day trán, xua tay bảo một chú chim giúp mình đội mũ cho Châu Kha Vũ rồi đi đến bàn làm việc lục lọi thứ gì đó.
Hồi lâu, Lưu Vũ lấy ra một chiếc trâm cài hình cành hoa đào, ghim trên vạt áo trái của Châu Kha Vũ.
"Ây da, dấu ấn của Đào Hoa Yêu đó."
Anh thỏa mãn vỗ vỗ ngực Châu Kha Vũ.
"Nếu em đeo thứ này, em thuộc về anh, cả đời này em nhất định chỉ có thể ở lại Bồng Lai."
Châu Kha Vũ cười cười nhìn nốt ruối trên tai Lưu Vũ, sau đó xắn tay áo lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay mình.
"Vậy thì em có khá nhiều dấu hiệu rồi đó, anh có ý gì?"
Tính vui đùa của Lưu Vũ cũng nổi lên. Với một cái vẩy đũa phép, mái tóc đen ngắn của anh biến thành một mái tóc dài mượt mà màu hồng đào, áo choàng thuật sĩ được đổi thành một chiếc áo choàng màu hồng viền bạc. Lưu Vũ xoay một vòng trước mặt Châu Kha Vũ.
Giống như một yêu tinh hoa đào hoa thực sự, Lưu Vũ thậm chí còn thay đổi trang điểm và phụ kiện tóc, điểm thêm một nốt chu sa ở giữa lông mày. Anh trông chẳng khác gì một tiểu yêu ngây thơ chưa trải sự đời.
"Có nghĩa là anh rất thích em đó, nhân loại ca ca."
Lưu Vũ đặt hai ngón tay lên cổ tay Châu Kha Vũ, vừa bắt mạch, móng tay cũng theo đó nhẹ nhàng bấm vào tay Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ chưa kịp phản ứng, Lưu Vũ đã gạt tay đi rồi đổi lại, đưa tay kia lướt qua vòng đeo tay của Chu Kha Vũ. Không biết là Lưu Vũ đã kích hoạt câu thần chú nào, một cơn mưa hoa đào bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Châu Kha Vũ.
"Một chức năng phòng vệ của chiếc vòng này anh mới phát hiện ra đó."
Lưu Vũ nháy mắt tự hào.
"Chức năng này có thể sử dụng năm lần, và còn rất nhiều thiết kế đặc biệt khác nữa đấy."
Lưu Vũ nói xong thì chạy ra ngoài luôn, trong gió còn truyền lại tiếng cười vui vẻ
"Nhớ quét dọn lại phòng nhé, Giáo sư Châu. Đây là cánh hoa thật đó, không phải là ảo ảnh đâu!"