Chương 2
Linh Lan trầm mặc , hít sâu một hơi, dứt khoát kiên quyết lên tiếng lần nữa.
"Phu nhân, nô tỳ biết ngài rất đau lòng, nhưng ngài mau mau tỉnh lại đi, Nhị thiếu gia chỉ còn ngài có thể giúp hắn chống đỡ cái nhà này, nếu như ngài ngã bệnh, Nhị thiếu gia biết phải làm sao?" Nàng dừng một chút, thấy phu nhân không có mở miệng trách cứ nàng, nên mềm giọng nói tiếp: "Ngài ăn một chút gì có được hay không? Không vì cái gì khác, dù là vì Nhị thiếu gia, ngài cũng phải kiên cường, dù sao ngài là người thân duy nhất còn lại của Nhị thiếu gia. Phu nhân, nô tỳ van xin ngài, ngài ăn một chút gì được không? Nếu như lão gia cùng Đại Thiếu Gia ở dưới suối vàng có biết, nhìn ngài như vậy, nhất định sẽ rất lo lắng khổ sở cùng thất vọng."
"Thất vọng?" Đoàn phu nhân lẩm bẩm ra tiếng.
"Đúng, nếu như Đoàn gia vì vậy mà không gượng dậy nổi, vì vậy mà sa sút." Linh Lan nói như chém đinh chặt sắt."Lão gia không chỉ có sẽ thất vọng, còn có thể chết không nhắm mắt, lẽ nào ngài có thể nào trơ mắt nhìn Đoàn gia xuống dốc, nhưng cái gì cũng không làm, không muốn nghĩ phương pháp trợ giúp Nhị thiếu gia ổn định Đoàn gia, vực dậy Đoàn gia."
"Ngươi nói Đoàn gia xuống dốc là sự việc thế nào?" Đoàn phu nhân rốt cuộc cảm thấy có cái gì không đúng, từ trên giường ngồi dậy.
"Bởi vì lão gia cùng Đại Thiếu Gia cùng một lúc mà qua đời, thương hành Đoàn gia quần long vô thủ, đã lâm vào một mảnh rối loạn, trên phố thậm chí có lời đồn đãi đang nói Đoàn gia muốn xuống dốc rồi." Linh Lan đàng hoàng đáp.
"Lỗi Nhi đâu rồi?" Đoàn phu nhân cau chặt mày hỏi.
Đoàn Lỗi là tên của Nhị thiếu gia.
"Sáng sớm đã ra cửa. Gần đây Nhị thiếu gia vì trấn an bọn thương gia bất an, mệt mỏi ở Châu Lý, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, nhưng những lời đồn đãi bất lợi với cửa hàng của Đoàn gia càng ngày càng lớn, hoàn toàn không có biện pháp ức chế."
"Là ai truyền ra loại lời đồn nhảm nhí này?"
"Thứ tin đồn nhảm này căn bản không cần ai nói ra, chỉ cần quan sát mấy tháng tình hình gần đây của cửa hàng Đoàn gia liền có thể biết được một hai rồi."
"Tình trạng thương hành thật sự bết bát như thế sao?"
Vẻ mặt Linh Lan đau thương gật đầu."Nhị thiếu gia tuổi quá nhỏ lại không có kinh nghiệm kinh doanh thương hành, ở trong ngành không làm cho người tin phục, khiến cho rất nhiều thương gia vốn hợp tác cùng Đoàn gia bây giờ lại hợp tác cùng thương hành khác, tình huống rất tồi tệ."
"Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao không ai tới nói với ta?" Đoàn phu nhân không kiềm được tức giận hỏi.
"Hồi phu nhân, thật ra Vương tổng quản cùng Lý hành thủ, Trương hành thủ cũng đi xin phu nhân rất nhiều lần, nhưng lại cũng bị phu nhân cự ở ngoài cửa."
Đoàn phu nhân nhíu chặt chân mày, nhớ tới giống như thật sự là có chuyện này.
" Bây giờ ngươi lập tức đi gọi ba người bọn hắn tới đây gặp ta." Nàng ra lệnh.
"Vâng" Linh Lan lên tiếng, lại không xoay người đi làm việc.
"Còn có chuyện gì?" Đoàn phu nhân hỏi.
"Nô tỳ cả gan, nhưng phu nhân nên ăn trước ít đồ hay không, như vậy mới có hơi sức giải quyết những vấn đề này?"
"Để cho người đưa thức ăn lên đây đi." Đoàn phu nhân khẽ thở dài nói.
"Dạ, nô tỳ đi ngay." Linh Lan vui mừng nói, lập tức xoay người rời đi.
Vừa đi ra khỏi sương phòng của phu nhân, nàng không nhịn được lập tức thở dài một hơi, rốt cuộc có thể yên tâm, không phải lo lắng cho thân thể phu nhân, hiện tại nàng chỉ phải nghĩ biện pháp giúp phu nhân phụ tá thiếu gia, khiến thiếu gia trong thời gian ngắn nhất trở thành trụ cột của Đoàn gia là được.
Ở kiếp trước của nàng, sau khi lão gia cùng Đại Thiếu Gia qua đời, thiếu gia ước chừng tốn thời gian 5 năm mới làm cho thương hành Đoàn gia vững chắc, cũng chính là trong năm năm này phu nhân đưa nàng đến hầu hạ bên cạnh thiếu gia,làm cho nàng sinh lòng ái mộ đối với thiếu gia.
Ở kiếp trước khi nàng mười lăm tuổi, thật ra thì có chút xem thường đối với Đoàn gia Nhị thiếu gia, bởi vì hắn tựa như là cùng một dạng với những cậu ấm trong thành từng đùa giỡn nàng, cả ngày kết bè kết phái, sống phóng túng, không làm việc đàng hoàng.
Cho nên, khi lão gia cùng Đại Thiếu Gia ngoài ý muốn qua đời, lời đồn bất lợi cho Đoàn gia nổi lên bốn phía, nàng cũng giống như những người làm khác ở Đoàn gia, tin rằng Đoàn gia sẽ phải đảo lộn như lời đồn đãi, lo lắng trùng trùng đối với tương lai.
Nhưng thiếu gia lại thay đổi tất cả, không chỉ có thay đổi thái độ vui đùa bình thường, mà giống như thay đổi thành người khác, cố gắng làm việc, làm cho người ta lau mắt mà nhìn, trong vòng năm năm ngắn ngủi khiến Đoàn gia thương hành cải tử hồi sinh, lần nữa lớn mạnh.
Trong vòng năm năm, Đoàn gia từ suy sụp đến hưng thịnh, giống như kỳ tích, giống như truyền kỳ, làm cho người ta nói chuyện say sưa, nhưng nàng hiểu rõ rằng năm năm đó thiếu gia tốn bao nhiêu tâm lực hơn bất kỳ người nào, mỗi ngày cực nhọc ngày đêm, đêm không ngủ, quên ăn quên ngủ làm việc, nàng đều nhìn tất cả ở trong mắt.
Trước khi sống lại nàng lúc đó chỉ là một tiểu tỳ bình thường, dốt đặc cán mai, việc có thể giúp cho hắn không nhiều lắm, chỉ có thể giúp thắp đèn, dâng trà đưa cơm, thỉnh thoảng bồi thiếu gia tâm sự, nghe hắn nói một chút lời nói, khéo léo ở dưới sự chỉ đạo của thiếu gia tập viết, khiến thiếu gia nhờ vào đó buông lỏng tâm tình cùng áp lực, những thứ khác vẫn không giúp được gì.
Nhưng sau khi sống lại, nàng bây giờ cũng không giống như trước.
Mặc dù vẫn là mười lăm tuổi, vẫn là tiểu tỳ nữ của Đoàn gia , nhưng hôm nay nàng lại có trí nhớ mười năm sau , hơn nữa có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết chữ , đối với phương diện buôn bán, ở bên cạnh thiếu gia mưa dầm thấm đất , mười năm cũng có chút tâm đắc.
Nàng có tự tin nhất định lúc này có thể giúp được việc, có thể giúp ích đối với thiếu gia cùng Đoàn gia.
Hiện tại, nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi phu nhân đưa nàng phái đến bên cạnh thiếu gia là được.
Nếu như nàng nhớ không sai, một tháng sau khi phu nhân tỉnh lại từ đau đớn, nàng sẽ bởi vì thông minh lanh lợi, huệ chất lan tâm mà được phu nhân phái đến hầu hạ bên cạnh thiếu gia, thay phu nhân chiếu cố, chăm sóc cho thiếu gia đang vì thương hành Đoàn gia mà lao tâm lao lực.
Năm năm sau, nàng sẽ chuyển vào Quan Vân uyển nơi thiếu gia ở, sau đó đúng giờ trở về Thính Vũ uyển báo cáo tình trạng gần đây của thiếu gia cho phu nhân.
Sau năm năm, thương hành của Đoàn gia trọng chấn hùng phong, một người tự xưng là ân nhân của Đòan gia xuất hiện, yêu cầu Đoàn gia thực hiện hứa hẹn của lão gia khi còn sống là kết thành thông gia.
Thiếu phu nhân Tô Như Yên da trắng như ngọc, mặt mày như vẽ, ngoảnh đầu thùy mị, là một đại mỹ nhân không hơn không kém, vừa xuất hiện liền làm người ta kinh diễm, danh dương lam châu.
Nhưng ai cũng không ngờ tới nàng lại có lòng dạ rắn rết, ác độc vô cùng, gả vào Đoàn gia vẻn vẹn thời gian năm năm, liền gϊếŧ người cướp của trước sau hại chết thiếu gia, tức chết phu nhân, sau đó ôm đứa con hoang không phải là cốt nhục Đoàn gia, tính toán danh chánh ngôn thuận xâm chiếm sản nghiệp Đoàn gia.
Tuy nói thiếu gia đối với thiếu phu nhân lạnh nhạt là sự thật, nhưng phu nhân và Đoàn gia chưa bao giờ làm gì có lỗi với thiếu phu nhân, nàng không hiểu thiếu phu nhân có thể nào lòng muông dạ thú như thế, hạ độc thủ như vậy.
Nàng vĩnh viễn không quên được thiếu phu nhân thấy phu nhân ở trước mặt nàng ngã xuống, khí tuyệt mà bỏ mình thì trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên ý cười lạnh, làm nàng cả người phát rét.
"Tại sao?"
Lúc ấy nàng đang khϊếp sợ cùng khó có thể tin đã từng bật thốt lên, kết quả lấy được đáp án cũng là ——
"Chờ sau khi ngươi chết đi hỏi Diêm Vương đi."
Sau, nàng bắt đầu chạy trốn, cho đến nhảy xuống giếng mới thôi cũng không lấy được đáp án.
Tại sao? Nàng đến nay vẫn không nghĩ ra, thế nhưng đối với hiện tại chuyện đó đã không còn quan trọng, bởi vì sau khi sống lại nàng tuyệt sẽ không để cho chuyện phát triển đến một bước kia.
Ông trời ở trên cao, tiểu nữ Linh Lan ở chỗ này thề với trời, không biết dùng phương pháp gì nàng đều sẽ thay đổi bi kịch trước khi nàng sống lại kia, không để cho nó xảy ra.
Cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ*.
*Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Giống như trước khi sống lại, Linh Lan được phu nhân từ Thính Vũ uyển sai đến Quan Vân uyển hầu hạ thiếu gia, cũng giống như trước khi sống lại, thiếu gia đối với một tỳ nữ mới được đưa đến bên người là nàng cũng chỉ vội vã liếc mắt nhìn, hỏi một câu ——"Ngươi tên là gì?" Sau đó sẽ không nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
Trước khi sống lại, nàng nhớ ước chừng qua hơn nửa năm sau, thiếu gia lúc này mới lại hỏi nàng một lần"Ngươi tên là gì" , sau lần đó mới chính thức chú ý tới trong Quan Vân uyển có một tiểu tỳ tên là Linh Lan.
Bởi vì phu nhân thấy thiếu gia bận rộn mà ngày càng gầy gò, không nhịn được nói thêm vài câu ân cần, trong lời nói thỉnh thoảng nhắc tới"Linh Lan nói" , "Linh Lan nói cho ta biết" , "Linh Lan chính mắt thấy", mới khiến cho thiếu gia chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Như vậy có thể thấy được, tất cả mọi người nói nàng dáng dấp đẹp, mắt ngọc mày ngài, phong cách ưu nhã hoàn toàn không thua đại gia khuê tú, thật ra thì tất cả đều là gạt người.
Linh Lan có chút than thở, không tự chủ được nhớ tới thiếu phu nhân dung nhan khuynh thành hoa nhường nguyệt thẹn, sau đó thở dài một hơi thật sâu.
Mặc kệ như thế nào,sau khi thiếu gia ý thức được sự tồn tại của nàng, hảo cảm với nàng càng ngày càng tăng, cho dù ở năm năm sau thiếu phu nhân đẹp tựa thiên tiên gả vào Đoàn gia, thái độ cưng chiều của thiếu gia đối với nàng vẫn như cũ không thay đổi, cái này đủ rồi.
Nàng tự nói với mình, sau đó lại cau mày .
Trước khi sống lại, thiếu gia ước chừng tốn thời gian hơn nửa năm mới chú ý tới nàng, sau khi sống lại, nàng cũng không phải là không muốn chờ thêm nửa năm, mà là nếu như có thể dùng nửa năm này để lợi dụng, nàng nhất định có thể giúp đại ân đối với thiếu gia cùng thương hành của Đoàn gia lúc này xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.
Nàng phải nghĩ phương pháp mới được, không thể để lãng phí thời gian nửa năm này.
Linh Lan vừa dọn dẹp thư phòng của thiếu gia, vừa dùng sức tìm cách.
Trên bàn sách chất đầy rất nhiều sổ sách, còn có người phụ trách thương hành Đoàn gia viết thư tới, có cái chưa mở, có cái đã xem, còn có một ít bị thiếu gia vò thành một cục vứt trên bàn hay dưới đất, cách bàn đọc sách hoặc gần hoặc xa, xa nhất là một cái ở ngòai cửa phòng.
Nàng có chút tò mò nội dung những thứ bị vò thành giấy bỏ viết những gì, vì vậy không nhịn được nhặt một phong thư trải phẳng, nhìn xuống nội dung trong thư , sau đó chân mày không khỏi nhíu chặt.
"Ngươi ở đây làm cái gì?"
Thình lình có tiếng vang, khiến Linh Lan đang xem thư không tử chủ lâm vào trầm tư thiếu chút nữa nhảy dựng. Nàng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu gia ban ngày ít có mặt tại phủ thế nhưng xuất hiện tại trước mặt nàng, bị dọa đến nàng liền không hề nghĩ ngợi, lập tức giấu thư vẫn cầm ở trên tay ra phía sau.
"Thiếu . . . . . Thiếu gia." Nàng khẩn trương không dứt, không biết làm sao kêu lên.
"Ngươi mới vừa làm gì?" Đoàn Lỗi lạnh lùng hỏi.
"Nô. . . . . . nô tỳ dọn dẹp trong thư phòng." Nàng lo lắng nói, không xác định thiếu gia tới bao lâu, có nhìn thấy nàng mới vừa làm cái gì hay không.
"Dọn dẹp trong thư phòng? Đưa tay ra." Đoàn Lỗi hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho nàng.
Linh Lan hoảng hốt một hồi, nhất thời hiểu ra thiếu gia nhất định nhìn thấy nàng mới vừa đang nhìn phong thư.
Bây giờ nên làm gì? Muốn giả trang chính mình dốt đặc cán mai trước qua cửa ải này, hay là nhân cơ hội này thuận nước đẩy thuyền, khiến thiếu gia biết nàng có năng lực có thể giúp hắn?
Nàng chần chờ một chút, lấy thư đang giấu ở phía sau ra, thận trọng nói: "Nô tỳ chỉ là tò mò, cho nên mới nhìn nội dung trong thư ."
"Ngươi biết chữ?" Đoàn Lỗi nheo mắt lại.
"Nhận biết được một chút." Linh Lan kín đáo đáp.
Đoàn Lỗi hé mắt nhìn nàng,trên mặt mang theo hoài nghi. Một tiểu nữ tỳ giống như nàng dám nói nàng biết chữ, muốn hắn tin tưởng như thế nào?
Hắn xoay người đi tới trước kệ sách, tùy ý rút quyển sách hỏi nàng, "Nói cho ta biết quyển sách này tên gì."
"Luận Ngữ." Linh Lan nhìn xuống hai chữ trên sách kia, không chậm trễ chút nào hồi đáp.
"Đọc đoạn văn này lên." Đoàn Lỗi mở ra sách, tùy ý chỉ một đoạn cho nàng.
"Thị kì sở dĩ, quan kì sở do, sát kỳ sở an.*" Linh Lan nhẹ giọng thì thầm.
*Theo sách Luận ngữ, Khổng Tử có nói: “Thị kì sở dĩ, quan kì sở do, sát kỳ sở an, nhãn yên sưu tai, nhân yên sưu tai.” Nghĩa là: xem việc làm như thế nào, xét lý do tại sao mà làm, nhận thấy có vui vẻ mà làm hay không, thì đâu có ai giấu giếm được ta, có ai giấu giếm được ta đâu.
Đoàn Lỗi kinh ngạc nâng cao chân mày, không ngờ tới nàng có thể đọc ra được.
"Nhìn dáng dấp ngươi nói ngươi biết chữ cũng không hề nói dối, nhưng tuyệt đối không chỉ một chút đúng không?" Hắn như có điều suy nghĩ quan sát nàng nói."Ngươi tên là gì?"
"Nô tỳ tên gọi Linh Lan."
"Linh Lan?" Giống như mơ hồ đã từng nghe qua cái tên này. . . . . . Đoàn Lỗi suy nghĩ —— đúng rồi, hắn nhớ ra rồi."Ngươi là tiểu tỳ nữ mẹ ta đặc biệt sai tới đây hầu hạ ta?"
"Vâng"
Nếu như là người được mẹ sai tới, thì chắc là không có vấn đề gì.
"Đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình." Hắn phất phất tay, vẻ mặt mệt mỏi phân phó.
Mới vừa nhận được tin tức, lại có một phân hào của thương hành Đoàn gia đóng cửa, đây đã là gian phân hào thứ tư trong tháng này rồi, tiếp tục như vậy nữa, thương hành Đoàn gia bọn họ sớm muộn sẽ bị phá sản.
Hắn rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể đạt được tán thành cùng tin tưởng của thành viên thương hội, sẽ không bởi vì lo lắng thương hành Đoàn gia không có ngân lượng mua hàng, mà cự tuyệt giao dịch cùng bọn họ?
Ăn nói khép nép, thỉnh cầu sự giúp đỡ, nhờ sự báo đáp của những người chịu ơn của phụ thân cũng đã dùng qua, ra giá cao thu mua cũng không được, chỉ bị cho là nói suông, hắn đã sắp muốn đến bước đường cùng.
"Thiếu gia."
Một âm thanh đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh truyền vào tai hắn, Đòan Lỗi mở mắt ra, chỉ thấy tỳ nữ tên gọi là Linh Lan kia vẫn đứng ở trong thư phòng, không có đi ra ngoài.
"Làm sao ngươi vẫn còn ở nơi này?" Hắn cau mày nói.
"Nô tỳ mới vừa nhìn mấy phong thư, có chút ý kiến không biết nên nói hay không?" Linh Lan do dự mở miệng nói.
"Ý kiến?" Đoàn Lỗi có chút giễu cợt.
Một tiểu tỳ nữ, mặc dù nhận biết một ít chữ, nhưng đối với kinh doanh thương hành có thể có ý kiến gì ? tất cả những bức thư này bị hắn bóp thành cục, tất cả đều là tình cảnh khốn khổ mà các phân hào gặp phải, hắn không có cách năng lực thực hiện nên càng xem càng giận, sau đó mới có thể lấy thư ra để trút giận. Những thứ kia bị hắn bóp nặn thành đoàn tất cả đều là tin tức phân hào gặp phải đủ loại khốn cảnh, hắn đang trong cơn phẫn nộ mới có thể vo thành một đòan cho hả giận.
Hắn vắt hết óc đều không thể giải quyết vấn đề, một tiểu tỳ nữ như nàng có thể có ý kiến gì không?
Mặc dù cảm giác rất buồn cười, nhưng nghe cũng không sao.