Tiểu Tuyết Sơ Tình


Chương 5: Tiếng sáo nơi núi hoang
Lúc Tư Khấu Tiểu Đậu rãnh rỗi thường cẩn thận ngắm nghía móng tay của mình, cô ta thích sơn hoa đỏ lên móng tay, hình dáng đó, diện mạo đó, giống như mười ngón tay nhỏ dài có lực của mình.



Hiện giờ mười ngón tay của cô ta vươn ra, muốn đâm vào sau lưng Thẩm Thái Công thành mười lỗ máu đầm đìa...



Nhưng lại không có máu, thay vào đó là một tấm vải đen.



Vải đen nhanh chóng trùm lấy tay cô ta, sau đó hai bàn tay mạnh mẽ có lực nắm lấy vải đen. Tư Khấu Tiểu Đậu lập tức đau đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, gần như có thể nghe được tiếng xương tay gãy nứt của mình.



Ngã Thị Thùy để trần thân trên, hắn đã cởϊ áσ, bọc lấy tay đối phương, sau đó dùng tay nắm chặt vải đen.



Giống như hai bàn chân gấu đè lên quả quýt.



Tư Khấu Tiểu Đậu không khóc, cũng không kêu, chỉ “thổi” một hơi vào Ngã Thị Thùy.



Ngã Thị Thùy từng ngửi rất nhiều loại hương hoa, từ hoa lan tử la đến hoa mộc lan, nhưng mùi hương dập dờn trong không khí còn thơm hơn tất cả hương hoa cộng lại, khiến người ta muốn say.



Ngã Thị Thùy không say, hắn lập tức buông tay, thân thể lộn về phía sau, nhảy ra tám thước, mũi chân nhún một cái, lại lui nghiêng bảy thước, tiếp đó xoay người một cái, tránh ngang sáu thước.



Từ khi thiếu chút nữa bị Tư Khấu Tiểu Đậu mê hoặc, tự sát mất mạng, hắn đã thề phải đề phòng nữ nhân như rắn độc này.



Tư Khấu Tiểu Đậu cười, tiếng cười cục cục giống như một con gà mẹ vừa đẻ trứng.



Bên kia Thẩm Thái Công đã bị ba mươi nữ ni bao vây, ba mươi người tạo thành một lưới kiếm sáng loáng lấp lánh, mũi kiếm như rắn linh hoạt. Nhưng Thẩm Thái Công dùng râu cột lấy phất trần, trở thành một vũ khí dài, rắn cắn tới đâu thì y lại không khách khí đánh vào đầu rắn tới đó.



Cho nên ba mươi nữ ni căn bản không đến gần y được, ngay cả kiếm cũng không đến gần được.



Tiếng cười của Tư Khấu Tiểu Đậu đột nhiên dừng lại, nhắm mắt giống như một pho tượng thần, liên tục niệm khẩu quyết.



Lúc này ba mươi nữ ni kia cũng đột nhiên ngừng công kích, đứng nghiêm như tượng đất, mỗi người đều nắm quyết, nhắm chặt hai mắt, lẩm bẩm tụng niệm, chuyên chú đến mức giống như bị điểm huyệt đạo.



Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy đều ngẩn ra. Trong lúc đối địch với cao thủ, đột nhiên hành động như vậy có thể nói rất không sáng suốt. Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy quả thật nghĩ không ra những ni cô này đang giở trò gì. Ngay lúc này, Tiểu Tuyết ở sau lưng Thẩm Thái Công đột nhiên khẽ rên một tiếng.



Tiếng rên này tuy thấp, nhưng có thể thấy Tiểu Tuyết đang cố gắng chịu đựng đau đớn mãnh liệt, không muốn hai người bị phân tâm. Tiếng rên trầm thấp này vẫn kinh động đến hai người, trong lòng cả hai phát lạnh, cùng lúc đó ngực cảm thấy bị dồn nén, giống như một khối chì nhét vào trong ngực, hơn nữa còn dần dần bành trướng.



Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy muốn nôn, nhưng lại nôn không ra.



Bọn họ đồng thời phát giác hô hấp của mình trở nên dồn dập, tim đập nhanh hơn, giống như có một chiếc trống lớn đánh ở trong ngực. Tiết tấu dần dần tăng nhanh, tiếng trống cũng càng thêm mãnh liệt. Bọn họ dùng tay ôm ngực, có thể cảm giác được trong ngực có thứ gì đó đυ.ng vào, muốn nôn ra tim gan ngũ tạng.



Chỉ thấy Tư Khấu Tiểu Đậu và ba mươi nữ ni sắc mặt đều trắng như tờ giấy, tĩnh mạch trên mặt hoàn toàn lồi lên, thân thể run rẩy, y phục trong gió dường như cũng không thể chịu được áp lực, cặp mắt hơi lật lên, chỉ nhìn thấy tròng trắng mắt, nhưng tiếng tụng niệm càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp, càng lúc càng trầm thấp.



Theo đó ba người Thẩm Thái Công, Ngã Thị Thùy, Du Tiểu Tuyết tim đập cũng càng lúc càng kịch liệt.



Tiểu Tuyết đã ngã xuống đất. Ngã Thị Thùy miễn cưỡng đứng vững, nhưng móng tay đã cắm vào lòng bàn tay.



Thẩm Thái Công dù sao cũng đã già, râu ria lông mày của y rung động, giống như bồ công anh bị thổi tan.



Ba mươi nữ ni và Tư Khấu Tiểu Đậu càng niệm nhanh hơn, thân thể bọn họ cũng như lông ngỗng trong gió rét, phất phơ, run rẩy kịch liệt. Nhưng Tiểu Tuyết, Thẩm Thái Công, Ngã Thị Thùy tim đập nhanh như tiếng trống nơi hoang dã, mỗi lần đập gần như đều muốn nhảy ra khỏi cổ họng.



Ngay lúc này, một tiếng sáo thanh tịnh bỗng vang lên.



Trời đất vốn tràn ngập sát khí, tim của ba người đập nhanh như có người đánh từng quyền vào ngực. Nhưng tiếng sáo trong trẻo này vừa vang lên, giống như dòng chảy trong vắt cuốn đi tôm tép bên bờ sắp khô cạn, nắng ấm xua tan áng mây mù mịt, tất cả đều có lại sinh cơ.



Tiếng sáo này giống như cố nhân bồng bềnh nơi núi xa, cầm kiếm nhìn về chân trời, vừa giống như phụ nữ đang đợi thư chồng, cuối cùng thư đã đến, lại giống như giữa ruộng đồng thiên nhiên, khí trời sau cơn mưa, thảo nguyên nhìn ra vô tận, trong khe núi phía xa có một con chim nhỏ xinh đẹp không biết tên đang khe khẽ hót lên.



Tiếng sáo vừa vang lên, tiếng tim của Ngã Thị Thùy, Thẩm Thái Công, Tiểu Tuyết đều ôn hoà lại.



Thân thể ba mươi nữ ni lại càng run rẩy kịch liệt. Tư Khấu Tiểu Đậu chợt mở hai mắt ra, cô ta quyết không để một già một trẻ này hồi phục công lực được.



Mười ngón tay của cô ta vung lên, cắm thẳng vào cổ họng hai người Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy.



Lần này mặc dù cô ta ra tay cực nhanh, nhưng giữa không trung đột nhiên có một người lướt tới. Tiếng “bụp bụp” liên tục vang lên, Tư Khấu Tiểu Đậu sững sốt, chỉ thấy mười ngón tay của mình đã trơ trọi, không còn một mảnh móng tay nào.



Người nọ khẽ mỉm cười, lật cây sáo trúc nhỏ xanh biếc khả ái dài nửa thước như lục ngọc, từ trong lỗ trúc rơi xuống mấy mảnh gì đó, rơi vào trong trong lòng bàn tay Tư Khấu Tiểu Đậu.



Tư Khấu Tiểu Đậu định thần nhìn lại, đây không phải móng tay vốn mọc trên đầu ngón tay của cô ta thì là gì? Lần này cô ta đúng là bị dọa, ngẩng đầu nhìn người nọ. Chỉ thấy người nọ khẽ mỉm cười, nhìn cô ta giống như nhìn một người bình thường, hoàn toàn không có vẻ thù địch.



Thứ nổi bật nhất là bộ áo bào rộng của người nọ.



Trường bào màu trắng.



Người nọ khẽ cười, lông mày dài nghiêng lên phía trên, giống như hai thanh kiếm phân biệt chống đỡ vầng trán ngay ngắn có lực, lúc cười lại giống như hai con rồng lướt vào thiên đình.



Người nọ cười nói:

- Tại hạ nóng lòng cứu người, nếu có chỗ mạo phạm, xin tiền bối thứ tội!



Bị một người vừa xuất thủ đã gọt đứt mười móng tay của mình gọi là “tiền bối”, trong lòng Tư Khấu Tiểu Đậu cũng không biết có tư vị gì, lắp bắp nói:

- Ngươi... ngươi là ai...



Chợt nghe Thẩm Thái Công “hà” một tiếng kêu lên:

- Thần tài không có đồ thay kia tới rồi!



Người áo trắng kia quay đầu lại, hai tay đặt lên vai Thẩm Thái Công. Thẩm Thái Công đánh một cái vào lưng trần của Ngã Thị Thùy. Ngã Thị Thùy đang vận công kháng cự, cho nên loạng choạng một cái, ngồi xổm xuống, đánh một quyền xuống đất, tạo thành một cái lỗ lớn sâu đến khuỷu tay.



Nhìn dáng vẻ bọn họ, quả thật còn cao hứng hơn ăn mày nhặt được một cục nguyên bảo lớn trong bát.



Đối với những hán tử giang hồ như bọn họ, có chuyện gì cao hứng hơn đột nhiên nhìn thấy bằng hữu đã lâu không gặp.



“Thần tài không có đồ thay” trong miệng Thẩm Thái Công, đương nhiên chính là Phương Chấn Mi, Giang Nam Bạch Y Phương Chấn Mi.



Tư Khấu Tiểu Đậu bỗng rít lên một tiếng, đồng thời trong mắt phát ra một loại ánh sáng sắc bén như la sát.



Lúc này những nữ ni đang run rẩy mới như chợt tỉnh khỏi mộng, giống như người trong tuyết lạnh không mặc quần áo, sắc mặt tái nhợt, răng run lập cập, hai tay khoanh trước ngực, loạng choạng lui lại mấy bước, dìu nhau mới có thể không ngã xuống.



Phương Chấn Mi cười nói:

- Tiền bối thi triển “Khấu Tâm thuật” mà không ngừng nội tức, đúng là dày công tôi luyện, sâu không lường được.



Tư Khấu Tiểu Đậu đảo mắt qua Phương Chấn Mi:

- Vậy cũng không bằng một cây sáo bên môi công tử.



Phương Chấn Mi nói:

- Tại hạ nghĩ rằng núi hoang chùa cổ, thổi sáo để tự giải trí, không ngờ lại quấy rầy nhã hứng của chư vị, thật là có lỗi!



Tư Khấu Tiểu Đậu lạnh lùng nói:

- Tiếng sáo nơi núi hoang của Phương công tử, thổi rất đúng lúc.



Thẩm Thái Công không nhịn được mắng:

- Yêu phụ, dám dùng loại cổ thuật tà đạo này ám toán lão nhân gia ta, hừ hừ, nếu không phải lão nhân gia ta định lực cao cường...



Ngã Thị Thùy lạnh lùng nói:

- Hết rồi.



Thẩm Thái Công nổi giận đùng đùng nói:

- Hết rồi cái gì?



Ngã Thị Thùy nói:

- Ta muốn nói, lão nhân gia ngài định lực cao thâm, nếu không phải là cái tên không có đồ thay kia kịp thời thổi cái thứ kia, ngài đã sớm “hết rồi”.



Thẩm Thái Công nhất thời không biết nói gì.



Tư Khấu Tiểu Đậu lại thở dài một tiếng, xa xăm nói:

- Các ngươi tới làm gì? Đầu tiên là hai người bọn họ, không vào miếu bái thần, cũng không hỏi trước một tiếng, lại xông vào trọng địa của tệ tự. Chúng ta muốn hỏi rõ ràng, nhưng vị hảo hán này lại nói năng lỗ mãng, bảo trong chùa chúng ta chứa chấp hung thủ gϊếŧ người, còn che giấu người nào chẳng biết... Sau đó lão nhân gia này xông tới, lập tức tay đấm chân đá... Trong chùa hoang của chúng ta chỉ có mấy nữ nhân quy y phật môn, không phải đối thủ của chư vị. Nếu chư vị không phân rõ phải trái muốn quấy rối, có Phương công tử ngài che chở, chúng ta lại dám làm gì...



Nói xong lại giống như đầy bụng ủy khuất thở dài một tiếng.



Phương Chấn Mi đành nhìn sang Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy. Thẩm Thái Công mắng:

- Ai bảo ni cô trong chùa các ngươi gϊếŧ người!



Tư Khấu Tiểu Đậu “ồ” một tiếng, ánh mắt giống như mũi đao đảo qua chung quanh một vòng:

- Vậy ni cô gϊếŧ người kia có ở đây không?



Thẩm Thái Công đã sớm nhìn hết các nữ ni, nhưng lại không có bốn người gϊếŧ bà lão dưới thềm đá, đành phải gãi đầu nói:

- Hình như không có.



Lập tức lại giống như phát hiện điều gì, kêu lên:

- Nhất định là trốn ở trong chùa!



Tư Khấu Tiểu Đậu u oán nhìn sang Phương Chấn Mi:

- Phương công tử, ngài xem có phải không?



Cô ta giống như đầy bụng ủy khuất nói:

- Linh Ẩn tự chúng ta từ trên xuống dưới chỉ có ba mươi ni cô, người giang hồ đặt cho chúng ta một cái danh hiệu khó nghe, đó là “U Linh Tam Thập”, trước giờ không nhiều hơn một người, cũng không ít hơn một người. Hiện giờ ba mươi đệ tử của ta đều ở đây, vị lão công công này vẫn khăng khăng muốn vu oan cho Linh Ẩn tự ta, ta cũng không có cách nào, đánh phải mời y lục soát ngôi chùa cũ nát này một chút.



Thẩm Thái Công lại chế nhạo:

- Vậy nếu các ngươi là người xuất gia ăn chay niệm phật, tại sao... lại đốt lửa kỳ quái, giữ lại tóc, nói chuyện cử chỉ thì cũng... hừ!



Tư Khấu Tiểu Đậu cười trong trẻo nói:

- Vị lão bá này chắc là người Trung Nguyên đúng không? Nơi này của chúng ta tuy là bái phật, nhưng không cấm ăn mặn, tuy là cai quản chùa miếu, nhưng không câu nệ, chỉ cần để tóc thờ lửa, càng không xưng hô phật hiệu, đây đều là quy củ ở nơi này. Lão trượng nếu như... nếu như nhìn tệ tự không vừa mắt, cần gì phải đến tệ tự?



Thẩm Thái Công bị hỏi đến cứng họng không trả lời được, đành phải chỉ sang Ngã Thị Thùy:

- Không phải lão nhân gia ta muốn đến... là do các ngươi muốn đối phó hắn, lão nhân gia ta nhìn không vừa mắt, mới tới giúp hắn.



Tư Khấu Tiểu Đậu lại quay đầu nhìn sang Ngã Thị Thùy, hỏi:

- Như vậy vị hảo hán này lẻn vào tệ tự để làm gì? Vì sao lại nói chúng ta chứa chấp ai đó... rốt cuộc là ai?



Ngã Thị Thùy từng lẻn vào trong chùa, điều tra mỗi thiền phòng nhưng không phát giác chỗ nào khả nghi, tự biết đuối lý, có điều trong gian phòng đen kịt kia thật sự có dáng múa của một cô gái.



- Ta nhìn thấy trong phòng này có một nam tử đánh đàn, có một nữ tử nhảy múa...



Tư Khấu Tiểu Đậu hơi kinh ngạc:

- Chuyện này lại kỳ quái, phong tục nơi này của chúng ta tuy hơi khác thường, nhưng quyết không phải nơi đàn múa, sao lại có...



Nói đến đây, giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, bởi vì chuyện này thật sự khiến cô ta quá kinh ngạc, cho nên ngay cả một người trấn định như cô ta, trên mặt cũng không kìm được hiện lên vẻ nghi hoặc.



Ngã Thị Thùy lại nhìn về phía gian phòng nhỏ đen kịt, quả thật bên trong đã không có người nào. Hắn suy nghĩ một chút, trầm tư nói:

- Là ta lỗ mãng, có chỗ nào đắc tội, xin bỏ qua cho!



Tư Khấu Tiểu Đậu gượng cười nói:

- Cũng không có gì...



Tính cách của Ngã Thị Thùy nói một là một, nói hai là hai, đã cảm thấy mình có chỗ không đúng, cũng không mang thù hận, lập tức nhận sai.



Nhưng nhìn thần sắc của Tư Khấu Tiểu Đậu cũng giống như có điểm bất an, vội vã nói mấy câu khách sáo, lại hỏi:

- Hai người kia... ngươi thật sự nhìn thấy? Dáng vẻ thế nào?



Ngã Thị Thùy nói:

- Có thể là ta nhất thời hoa mắt.



Tư Khấu Tiểu Đậu muốn hỏi tiếp, nhưng Phương Chấn Mi đã vỗ vai Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy, cười nói với Tư Khấu Tiểu Đậu:

- Lần này là chúng ta vô lễ lỗ mãng, quấy rầy quý tự... may được chư vị tha lỗi, chúng ta xin cáo từ ở đây!



Lập tức vái chào ba mươi nữ ni vây quanh, sau đó cùng Thẩm Thái Công, Ngã Thị Thùy, Tiểu Tuyết nhẹ nhàng rời đi.



Bốn người đi xuống núi. Trong bóng đêm, Phương Chấn Mi lập tức hỏi Ngã Thị Thùy:

- Rốt cuộc ngươi nhìn thấy người thế nào? Xem ra người mà ngươi nhìn thấy có liên quan rất lớn đến U Linh Tam Thập và Tư Khấu Tiểu Đậu, có lẽ còn dính dáng đến vụ án này.



Ngã Thị Thùy lại ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi nói vụ án nào?



Phương Chấn Mi nói nhỏ:

- Không phải là ta vừa khéo đến đây. Chuyện là như vậy, năm trước con gái của võ lâm bá vương U Minh Vương đã qua đời của khu vực Vân Quý xảy ra chuyện, có một hương chủ thủ hạ của Long Hội Kê tên là Đường Thập Ngũ đến Trung Nguyên điều tra kỹ càng. Bởi vì y gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, đã chọc giận “Hấp Huyết Tương Phi” Tần Thanh. Tần Thanh kéo người tới gϊếŧ y, bị ta nhìn thấy. Một mình y chống lại mấy chục cường địch, nhưng vẫn che chở cho một người đi đường vô tội. Ta thấy y là một hảo hán, liền ra tay cứu y, do đó hai người trở thành bằng hữu.



Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy vẫn không hiểu chuyện Phương Chấn Mi nói có liên quan gì đến U Linh Tam Thập và Tư Khấu Tiểu Đậu.



- Ta và Đường Thập Ngũ kết giao, nhiều lần nghe y nói tới tính cách của Long Hội Kê, khiến y bội phục đến sát đất. Ta vốn cũng nghe nói khu vực Vân Quý biên giới phía tây có “Nhất Điều Long” Long Hội Kê là một hảo hán, cũng sớm muốn diện kiến. Thế là Đường Thập Ngũ mời ta đến dự thọ yến của Long Hội Kê, ta đã đồng ý. Nhưng năm ngoái bởi vì chuyện quyết chiến Đại Đảm tướng quân nên không tới được, trì hoãn đến nay năm. Ta nhận được bồ câu đưa thư của Đường Thập Ngũ, kiên quyết muốn ta đến phía tây. Ta thấy bên mình cũng không có chuyện gì, đang muốn đến phía tây thưởng thức danh hoa danh trà, không ngờ...



Nói đến đây lại than một tiếng, sau đó nói tiếp:

- Không ngờ Đường Thập Ngũ đã bị người ta hại chết, hơn nữa còn chết rất thảm. Đường Thập Ngũ tính tình chính nghĩa, lại bị kẻ khác hại chết, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Huống hồ còn có rất nhiều bộ hạ Thủ Noãn bang của Long Hội Kê liên tiếp bị độc chết, cũng chết oan rất nhiều bách tính... Trong đó còn có rất nhiều lời đồn, đều cực kỳ bất lợi với Long Hội Kê. Theo ta biết, tính tình của Long Hội Kê quang minh lỗi lạc, trong mấy năm y cầm quyền, cũng cai quản võ lâm ở biên giới phía tây rất tốt, không kéo người gây hấn, bao che bè cánh... Ngoại trừ nghe nói y có chút vướng mắc tình cảm với con gái của U Minh Vương năm xưa, người này lẽ ra không có lỗi lớn, sau lại có nhiều chuyện bất lợi với y như vậy?



Phương Chấn Mi nói vậy, Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy mới hiểu được một chút.



- Cho nên ta quyết định tạm thời không biểu lộ thân phận, điều tra cẩn thận. Long Hội Kê quả thực từng dốc sức nhiều cho địa phương, đã làm không ít việc thiện sửa cầu lót đường, nhưng bởi vì gần đây thảm họa liên tục xảy ra, người ta luôn nhớ oán gần mà quên ơn xa, đều chỉ trích y có lỗi, ngay cả bộ hạ của y cũng dần dần lục đυ.c... Ta muốn tra rõ chuyện này, mà lại từ trong miệng vài người không chết ngay tại chỗ, nghe được bọn họ trước khi chết la lên hai chữ “nữ quỷ”, hiển nhiên là trúng cổ dẫn đến thần trí mơ hồ. Cho nên ta muốn bắt tay điều tra từ Tam Tư. Người hạ cổ thủ đoạn rất cao minh, do đó ngay cả đệ tử Thủ Noãn bang tinh thông cổ thuật cũng trúng độc thủ. Trong võ lâm Tây Nam, xét về cổ thuật thì “Tam Trùng Nhất Long” là cao nhất. Nhất Long là “Nhất Điều Long” Long Hội Kê, Tam Trùng dĩ nhiên là Tam Tư, bao gồm Tư Không Thoái, Tư Vô Cầu, Tư Khấu Tiểu Đậu. Bởi vì trong ba người thì Tư Khấu Tiểu Đậu xác định là nữ nhân, Tư Vô Cầu thì chưa từng có ai nhìn thấy, mà U Linh Tam Thập do Tư Khấu Tiểu Đậu thống lĩnh cũng là nữ tử, cho nên ta quyết định đến Linh Ẩn tự xem thử có đầu mối gì không.



Phương Chấn Mi cười cười lại nói:

- Tìm được Linh Ẩn tự rồi, nhưng không điều tra được gì. Lúc này lại nghe Thẩm lão công gọi tên A Thùy, ta liền chạy tới, nhìn thấy các người đã động thủ...



Y ngừng lại một chút, nghiêm mặt nói:

- Võ công của Tư Khấu Tiểu Đậu không hề cao hơn Thẩm lão ngài, đại khái trong một trăm chiêu có thể phân ra thắng bại. Nhưng người có thể giao thủ một trăm chiêu với Thẩm lão, cho dù trong võ lâm Trung Nguyên cũng không thấy nhiều...



Thẩm Thái Công nghe Phương Chấn Mi khen ngợi mình, đã sớm cười đến toa toét, xoa đầu Tiểu Tuyết nói:

- Tiểu Tuyết, có nghe Phương thúc thúc nói không? Phương thúc thúc là người nói chuyện có phân lượng nhất, thành thật nhất ở Trung Nguyên đấy.



Tiểu Tuyết gật đầu nói:

- Công công, cháu đang nghe.



Thẩm Thái Công nhếch miệng nói với Phương Chấn Mi:

- Ngươi nói tiếp đi!



Phương Chấn Mi lắc đầu nói:

- Nhưng các người giao thủ với cô ta, e rằng rất khó thắng lợi, nhất là có U Linh Tam Thập, các người càng chắc chắn thất bại. Bởi vì cô ta am hiểu sử dụng cổ thuật, vừa bắt đầu cô ta đã dùng “Nhãn cổ” khống chế tâm chí của A Thùy, ép hắn quỳ xuống, may mắn ý chí của A Thùy rất vững vàng, mà Thẩm lão lại kịp thời chạy tới... Nhưng khi cô ta biết rõ không phải là đối thủ của các người, trước tiên dùng “Hương cổ”, sau đó lại dùng “Khấu Tâm thuật”. Khấu Tâm thuật là một loại “Tâm cổ”, có thể dựa vào ý chí lực ba mươi mốt người liên hợp, khiến tim của kẻ địch đập nhanh hơn cho đến khi không chịu đựng được, cuối cùng sẽ dẫn đến huyết mạch nổ tung mà chết...



Ngã Thị Thùy không nhịn được hỏi:

- Có kỳ công như vậy...



Phương Chấn Mi chậm rãi nói:

- Có. Chúng ta có thể nghe được loại chuyện như vậy ở khắp nơi. Chẳng hạn như ở một thôn nào đó có một thần đồng, có thể bằng ý chí lực khiến hoa nở hoa tàn ngoài cửa sổ... càng có người dùng tâm thần khiến bút lông viết chữ trên giấy, thậm chí dùng hận ý phá vỡ bình hoa, thậm chí dùng hai mắt giận dữ nhìn một con ếch khiến nó đột tử... còn có một số Mao Sơn thuật sĩ dạy người dựa vào tâm ý khiến cái ly đi động trên không, nhận được đáp án khi xem bói, càng có người lúc xem quẻ thành tâm chuyên ý khiến cho đũa trúc viết chữ trên sa bàn... Tư Khấu Tiểu Đậu thống lĩnh một đám nữ ni đã được huấn luyện, liên hợp tâm thần ý chí của ba mươi mốt người, khống chế nhịp tim của kẻ địch, nói ra chỉ là một loại vận dụng ý chí lực, cũng không phải chuyện gì thần kỳ... Nhưng nếu các người không có đối sách, gặp phải tình hình như vậy chắc chắn sẽ bại. Vừa rồi ta nhìn thấy rõ ràng, Tiểu Tuyết bởi vì chưa từng học qua công phu, cho nên tâm mạch bị khống chế trước tiên, cảm thấy đau đớn. Tiểu cô nương tâm địa tốt, chịu đựng không kêu lên, nhưng chỉ khẽ rên một tiếng, lập tức bị các người phát giác. Có điều các người chỉ hơi phân thần, cũng bị trúng cạm bẫy... Giao chiến với người giang hồ ở Vân Quý Tây Nam, các người tuyệt đối không thể sơ suất, nếu không thì không có phần thắng.



Trong lòng Thẩm Thái Công vô cùng bội phục, nhưng vẫn nhún vai cười khổ nói với Tiểu Tuyết:

- Ài, xem ra người này tuy chưa bao giờ nói dối, nhưng luôn có phần khoa trương về kẻ địch.



Tiểu Tuyết cúi đầu, dáng vẻ rất buồn bã:

- Đều do cháu không tốt.



Phương Chấn Mi, Thẩm Thái Công cùng hỏi:

- Cháu có gì không tốt?



Tiểu Tuyết cúi đầu xuống thật thấp, tay xoa xoa góc áo:

- Đều do cháu kêu lên, làm hại công công và đại ca ca...



Nói xong lại buồn bã muốn khóc.



Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cùng nhảy lên, giậm chân nói:

- Ai da, sao lại như vậy được!



Thẩm Thái Công nói:

- Không phải bây giờ chúng ta vẫn khỏe mạnh sao? Cháu buồn làm gì!



Ngã Thị Thùy nói:

- Cho dù cháu không kêu, chúng ta cũng không ngăn được U Linh Tam Thập và “Tâm cổ”.



Tiểu Tuyết nghe vậy, tâm tình mới dễ chịu hơn một chút. Ngã Thị Thùy bèn kể lại những gì nhìn thấy tại Linh Ẩn tự, không bỏ sót chuyện nào.



Sau khi Phương Chấn Mi nghe xong, giống như lâm vào trầm tư, đột nhiên hỏi:

- Ngươi cảm thấy Tư Khấu Tiểu Đậu có điểm quen mặt?



Ngã Thị Thùy khẳng định gật đầu:

- Đúng.



Phương Chấn Mi lại hỏi:

- Mà ngươi xác định trước đây chưa từng gặp cô ta?



Ngã Thị Thùy lại không do dự gật đầu.



Phương Chấn Mi lại hỏi:

- Ngươi nhìn thấy nam tử đánh đàn và nữ tử nhảy múa trong phòng kia, có gì đặc biệt không?



Thẩm Thái Công không kiên nhẫn được, liền nói:

- A Thùy đúng là gặp quỷ rồi. Rốt cuộc bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đám người này chẳng những trước tiên mưu hại lão nhân gia ta, còn gϊếŧ bà của tiểu cô nương, không thể mặc kệ được!



Phương Chấn Mi ngạc nhiên hỏi:

- Mưu hại ngài? Là mưu hại thế nào? Bà của vị... tiểu cô nương này lại là chết ra sao?



Đám người Thẩm Thái Công mai táng bà lão, sau đó tiếp tục đi xuống, đến bến thuyền mới kể xong toàn bộ tình hình cho Phương Chấn Mi.



Lúc này bè trúc còn ở giữa sông, Thẩm Thái Công dùng hai tay tạo thành nửa vòng cung kêu lớn:

- Nhà thuyền, nhà thuyền!



Nhưng sóng đêm khá lớn, thuyền kia dường như không nghe thấy. Ngã Thị Thùy lại kêu một tiếng:

- Này! Lái thuyền...



Lúc này ông lão đội nón lá mới nghe thấy, liền vẫy tay, chống thuyền về phía này.



Phương Chấn Mi nhìn chăm chú gợn nước lấp lánh phản chiếu một mảnh trăng tàn, nói:

- Ta nghĩ, huyết thư kia không phải vì muốn hạ độc ngài. Có thể là một nạn nhân trong số án mạng xảy ra gần đây, viết một câu cuối cùng nhờ bồ câu đưa cho bằng hữu có thể báo thù cho hắn... đáng tiếc độc đã công tâm, đồng thời cũng truyền đến ngòi bút. Mà Thẩm lão lại có nhã hứng đuổi theo chim bồ câu, cho nên độc mới dính vào ngài... Những ngày này khu vực Vân Quý xảy ra nhiều chuyện, không hề đơn giản, giống như có âm mưu cực lớn.



Thẩm Thái Công suy nghĩ một chút, vẫn thà tin đối phương thật sự tính kế hạ độc mình, như vậy ít nhất biểu thị mình là người quan trọng, nếu không thì đúng là ngỡ ngàng như mất mát:

- Vậy chúng ta trực tiếp đi tìm Long Hội Kê, bảo vệ y không bị kẻ khác hãm hại, chẳng phải được rồi sao.



Phương Chấn Mi gật đầu nói:

- Đây cũng là một biện pháp. Có điều ngày mai là sinh nhật của Nhất Điều Long, bất kể yêu ma quỷ quái gì, muốn hạ thủ có lẽ sẽ đợi đến ngày mai. Chúng ta vẫn còn thời gian một buổi tối.



- Buổi tối muốn đi đâu?

Nghe nói có chuyện để làm, hứng thú của Thẩm Thái Công lại dâng lên.



Lúc này bè trúc đã cập bờ, ánh mắt Phương Chấn Mi lấp lánh như sao:

- Chúng ta sang sông trước rồi nói sau!



Ngã Thị Thùy nhìn ánh sáng đen nhánh trong mắt Phương Chấn Mi, trong lòng rất cảm động. Hắn quen biết Phương Chấn Mi đã lâu, nhưng ánh sáng kia lại khiến hắn nhớ tới, mặc dù mọi người đều là người giang hồ tuổi tác tương đương, nhưng mình vĩnh viễn không có ánh sáng lấp láp trí tuệ như vậy...

Thêm Bình Luận