Tiểu Tuyết Sơ Tình


Chương 17: Nhất Long Tam Trùng tử chiến
Long Hội Kê lẳng lặng nói:

- Như vậy cũng tốt, ta không còn gì băn khoăn nữa.



Trong bụng Tư Vô Cầu đã không có hài tử của y, y ra tay cũng không cần khoan dung.



Phương Chấn Mi đột nhiên nói:

- Tư động chủ!



Tư Vô Cầu nói:

- Ngươi còn gì muốn hỏi?



Phương Chấn Mi nói:

- Thực ra với cục diện trước mắt, Tư động chủ được Tư Không huynh đệ giúp đỡ, có thể đánh một trận. Không biết vì sao Tư động chủ lại tự vạch trần trước mặt mọi người, nói ra chuyện cũ năm xưa, để kích động Long bang chủ nảy sinh ý định gϊếŧ người?



Tư Vô Cầu nhìn Phương Chấn Mi một cái, nói:

- Ánh mắt tốt, Phương Chấn Mi quả nhiên có kiến thức.



Phương Chấn Mi mỉm cười.



Tư Vô Cầu nói tiếp:

- Bởi vì hôm nay chỉ có ta thắng, các ngươi không có cơ hội thắng, cho nên trước khi các ngươi chết, ta muốn nói rõ đoạn chuyện cũ này, để các ngươi mang nuối tiếc chết đi.



Diệp Biên Chu cả giận nói:

- Ngươi cho rằng dựa vào ngươi và Tư Không huynh đệ, có thể gϊếŧ hết quần hào nơi này sao?



Tư Vô Cầu cười lạnh nói:

- Chỉ dựa vào chúng ta, đương nhiên không dễ.



Cô ta cười nhìn sang Tiểu Lũ.



Tiểu Lũ cười hòa nhã nói:

- Ta đã phụng lệnh phu nhân, sai Mao Sơn Thập Tam Vu đặt thuốc nổ trong trong ngoài ngoài Thủ Noãn bang, có thể trong nháy mắt phá hủy khu nhà lớn này.



Tư Không Khiêu nói tiếp:

- Hơn nữa ta còn hạ cổ trên thuốc nổ, chỉ cần bốc cháy, khói độc lan ra chung quanh, mảnh địa phương này trong mười năm khó mọc một cọng cỏ, không cần nói đến những người đang có mặt ở đây.



Mọi người kinh hãi, nhìn nhau biến sắc.



Tư Vô Cầu nói:

- Hiện tại người nào hàng phục ta, có thể miễn khỏi chết.



Hưu Tử Phù cả giận nói:

- Nếu khu nhà này bốc cháy sinh cổ, các ngươi cũng trúng cổ hoặc chết cháy giống chúng ta thôi!



Tư Vô Cầu lạnh nhạt nói:

- Vậy thì cùng chết thôi. Huống hồ cổ là do ta thả, chúng ta đã sớm uống thuốc giải rồi.



Mọi người đều kinh hoảng, con người chỉ có một cái mạng, tất nhiên phải quý trọng, ai có gan thà chết liều mình như vậy?



Chợt nghe một giọng nữ ôn nhu thở dài nói:

- Tư Vô Cầu, ngươi thật sự không nên quên ta.



Tư Vô Cầu nghe tiếng nhìn sang, sắc mặt khẽ biến:

- Tư Khấu Tiểu Đậu?



Tư Khấu Tiểu Đậu lại thở dài một tiếng:

- Ngươi thật sự không nên quên ta và U Linh Tam Thập của ta.



Tư Vô Cầu lạnh lùng nói:

- Ngươi...



Đột nhiên chu môi rít lên một trận.



Tiếng rít vang lên mấy lần, sắc mặt Tiểu Lũ cũng biến đổi.



Tư Khấu Tiểu Đậu thở dài lần thứ ba, xa xăm nói:

- Ngươi đang khó hiểu vì sao Mao Sơn Thập Tam Vu của ngươi lại không trả lời đúng không?



Cô ta nhún nhún vai, buông tay nói:

- U Linh Tam Thập đã giải quyết bọn chúng rồi.



Lần này Tư Vô Cầu giận đến toàn thân run rẩy, dùng hai ngón tay chỉ vào đối phương:

- Tư Khấu Tiểu Đậu, ngươi... ngươi vì sao phải đối nghịch với ta?



Tư Khấu Tiểu Đậu hờ hững nói:

- Công đạo tự ở lòng người. U Minh Vương làm ác một đời, giao cơ nghiệp cho Nhất Điều Long để tích lũy âm đức, ta luôn luôn rất ủng hộ. Các ngươi lại vì quyền lực, ra tay với hậu nhân của U Minh Vương, hơn nữa còn muốn giá họa cho ta, ra lệnh cho thủ hạ giả thành nữ ni hại người, muốn Long bang chủ sinh nghi với ta, để chúng ta ngao cò tranh nhau, còn các ngươi lại làm ngư ông đắc lợi. Đúng là quá độc ác rồi. Ta chính là muốn đấu với ngươi một trận.



Hai người Tư Không Thoái, Tư Không Khiêu đều nhìn ra tình hình không ổn, đột nhiên lui nhanh, cướp đường chạy ra.



Tư Khấu Tiểu Đậu vốn đang nói chuyện, lại giống như sau lưng mọc mắt, lật người một cái đã cản Tư Không Thoái lại.



U Linh Tam Thập bên cạnh cô ta cũng nhanh như chớp kết thành trận thế, bao vây Tư Không Khiêu.



Thân hình Tiểu Lũ chuyển động, cô ta cũng nhìn ra tình thế không ổn, cho dù Tư Vô Cầu không đi, cô ta cũng muốn chạy trốn trước.



Nhưng Diệp Biên Chu đã sớm cản đường ra của cô ta.



Tư Vô Cầu nhìn chiến cuộc, lạnh lùng nói với Long Hội Kê:

- Ngươi còn chưa động thủ sao?



Long Hội Kê đã khôi phục sự bình tĩnh của lãnh tụ một bang, nói:

- Cũng nên đến phiên chúng ta rồi.



Lúc này bên ngoài tiếng người ầm ĩ. Long Hội Kê vung tay lên, Hưu Tử Phù lập tức dẫn cao thủ Thủ Noãn bang ra ngoài nghênh chiến. Người muốn tấn công vào chính là bộ chúng của Nhân Đầu phiên và Mao Sơn động.



Những vị khách khác, vốn là người tương đối có nghĩa khí, hơn nữa nghe được hành vi hèn hạ của đám người Tư Vô Cầu, vì muốn đả kích danh dự của Long Hội Kê nên ra tay tàn hại nhiều nhười, mà những người đó ít nhiều đều có quan hệ với đám khách này, không ai không muốn báo thù. Huống hồ Tư Vô Cầu đã nói muốn dùng thuốc nổ cổ độc sát hại người ở nơi này, do đó người người cùng chung mối thù, kề vai chiến đấu với Thủ Noãn bang, chống lại Nhân Đầu Phiên và Mao Sơn động.



Tư Vô Cầu thờ ơ lạnh nhạt, nói với Long Hội Kê:

- Chiến cuộc này đã phân thắng bại.



Long Hội Kê nói:

- Ngươi biết thì tốt.



Tư Vô Cầu nói:

- Chiến cuộc tuy là ngươi thắng, nhưng người chết vẫn là ngươi.



Long Hội Kê cười lạnh:

- Chẳng lẽ võ công của ngươi cao hơn ta?



Tư Vô Cầu nói:

- Nếu luận về võ công, ta vẫn không bằng ngươi. Nhưng hôm nay là sinh nhật ngươi, lúc “Dương Hỏa chân công” của ngươi yếu nhất. Mà vừa rồi ngươi đã sử dụng “Điệp Biến đại pháp”, công lực vẫn chưa khôi phục. Cộng thêm ba năm qua ta cẩn thận quan sát võ công của ngươi, đã hiểu rõ tường tận, còn ngươi lại chẳng biết gì về võ công của ta. Hơn nữa ta đã sớm dùng ngày sinh bát tự của ngươi đóng vào trên người con rối nhỏ, dùng kim đâm vào chín tử huyệt lớn, ngươi sống không qua sinh nhật...



Ánh mắt Long Hội Kê thu lại:

- Còn nữa không?



Tư Vô Cầu nói từng chữ từng chữ:

- Kẻ địch của ngươi không chỉ có ta...



Khi cô ta nói đến chữ “ta”, hai con ngươi đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lá, cổ họng cũng phát ra âm thanh cổ quái khàn khàn, giống như một con mèo động dục.



Long Hội Kê chợt thấy gió lạnh thổi vào lưng, không kìm được giật mình



Thực ra người giật mình không chỉ có Long Hội Kê, còn có Phương Chấn Mi.



Bởi vì người điên cuồng xuất thủ sau lưng Long Hội Kê không phải ai khác, chính là Tiểu Tuyết.



Mà hắn lại biết rất rõ, Tiểu Tuyết vốn không biết võ công.



Phương Chấn Mi mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng lập tức ra tay.



Hắn dùng một cơn gió nhẹ gạt văng thế công của Tiểu Tuyết.



Tiểu Tuyết một kích không trúng, trong tay cầm một con dao găm sắc bén màu xanh lá, lại quay sang điên cuồng công kích hắn.



Long Hội Kê không xoay người, nhưng y cảm giác được áp lực sát khí sau lưng đã bị dẫn đi.



Chỉ có Phương Chấn Mi giống như gió nhẹ mới có bản lĩnh này.



Long Hội Kê vẫn không xoay người, bởi vì y không muốn để Tư Vô Cầu có cơ hội gϊếŧ mình, càng không muốn để cô ta có cơ hội chạy trốn.



- Lúc “Điệp Biến đại pháp”, tiểu cô nương kia đã bị Tư động chủ dùng công lực hút được hòa cùng Mao Sơn pháp lực xâm nhập vào trong đầu, khiến võ công tăng mạnh, thần kinh thất thường. Không nên thương tổn cô ấy!



Phương Chấn Mi đương nhiên sẽ không thương tổn Tiểu Tuyết, nhưng cũng vì không thể thương tổn, cho nên càng khó ứng phó.



Tiểu Tuyết bị Tư Vô Cầu khống chế, tiếp nhận “Âm Thủy chân công” và “Dương Hỏa chân công” do Long Hội Kê phát ra, cộng thêm bị Mao Sơn thuật của Tư Vô Cầu dẫn dắt, giống như hoàn toàn mất đi hồn phách, đầu tóc rối bù, cầm dao găm tấn công Phương Chấn Mi quyết liệt.



Điều khiến Phương Chấn Mi bó tay nhất, đó là Tiểu Tuyết bởi vì chưa từng luyện võ công, cho nên hoàn toàn không có chiêu số. Với sự thông thái của Phương Chấn Mi, nhất thời cũng không thể dùng một bộ chiêu thức nào để chế ngự được nàng.



Phương Chấn Mi vốn đã nhìn ra ánh mắt Tiểu Tuyết rời rạc, trên mặt có một loại khí tức màu xanh lá nhàn nhạt, nhất định thần trí đã bị người khác thao túng. Hiện giờ nghe Long Hội Kê nói như vậy, trong lòng Phương Chấn Mi càng hiểu rõ.



Phương Chấn Mi vừa né tránh thế công của Tiểu Tuyết, vừa nói:

- Long bang chủ, ngài trước tiên bắt giữ Tư động chủ, Tiểu Tuyết sẽ có thể khôi phục!



Hắn khổ sở vì không thể tổn thương Tiểu Tuyết, chỉ có thể né trái tránh phải.



Tư Vô Cầu cười lạnh nói:

- Mao Sơn thuật không giống như Khấu Tâm thuật. Cô ta không phải bị tinh thần của ta chấn nhϊếp tâm phách, mà bị ta mượn công lực và pháp lực của Long Hội Kê, truyền Mao Sơn thuật vào máu trong cơ thể cô ta. Ta chọn trúng cô ta trong ngàn vạn người, cũng vì cô ta đặc biệt ngây thơ, một khi bị cổ xâm nhập vào đầu, khó có thuốc chữa. Cho dù ta bị các ngươi gϊếŧ chết, cô ta vẫn sẽ điên cuồng công kích, đến chết mới thôi. Các ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa.



Long Hội Kê cũng không nhịn được nữa, rống giận một tiếng, lập tức xuất thủ.



Long Hội Kê vừa ra tay, Tư Vô Cầu cũng lập tức bay lên. Dưới chưởng lực của Long Hội Kê, nơi cô ta vừa đứng lập tức biến thành một đám lửa.



Thân hình cô ta vừa bay lên, Long Hội Kê đã chặn tới, hai người ở giữa không trung đấu nhau một chưởng.



Long Hội Kê lập tức cảm thấy lòng bàn tay tê ngứa, biết đã trúng Mao Sơn thuật, liền hét lớn một tiếng, đưa tay vào trong đám lửa.



Ánh lửa bùng cháy, gương mặt Tư Vô Cầu vốn đang đắc ý chợt biến sắc.



Cổ độc Mao Sơn thuật mà cô ta truyền vào tay Long Hội Kê, đã bị Long Hội Kê dùng ngọn lửa đốt cháy vết thương phá giải.



Cô ta hét lên giận dữ, như mây cuốn gió, xông thẳng tới trước, hai tay lại xuất kích lần nữa.



Long Hội Kê xoay người, cũng đánh ra song chưởng, hai người lại đấu nhau một chưởng.



Hai người đấu hai chưởng, cả hai đều sững sốt, kẽ ngón tay của Long Hội Kê rỉ ra máu tươi.



Tư Vô Cầu vẫn luôn rít lên, y phục trên người chợt “bùng” một tiếng bốc cháy.



Tiếng rít của Tư Vô Cầu càng thê lương như sói đêm, cô ta há mồm, đột nhiên bụng lại bành trướng, trong miệng phun ra chất lỏng màu nâu.



Chất lỏng vừa dính vào y phục, ngọn lửa liền tắt.



Chất lỏng còn dư phun thẳng tới Long Hội Kê.



Long Hội Kê không tránh.



Chất lỏng vừa đến cách người y nửa thước, lại hoàn toàn bốc hơi thành khói nhẹ màu lam.



Long Hội Kê lần thứ ba xuất thủ, vẫn là đánh ra song chưởng.



Tư Vô Cầu cắn răng một cái, cũng dùng song chưởng đón đỡ.



Hai người lần thứ ba đấu chưởng.



Một tiếng “cách” nhỏ vang lên, Tư Vô Cầu lui lại ba bước.



Lúc cô ta lui bước đầu tiên, trên người lại hiện lên một tầng băng mỏng; lúc cô ta lui bước thứ hai, băng mỏng trên người bắt đầu vỡ nứt; lúc lui đến bước thứ ba, băng vụn trên người đã ào ào rơi xuống đất.



Khi Long Hội Kê lần đầu tiên đấu chưởng với cô ta, chỉ dùng công lực bình thường, bị thất thế trúng Mao Sơn thuật của Tư Vô Cầu, may mắn y đã dùng “lửa Thuần Dương” diệt đi cổ độc; lần thứ hai đấu chưởng, hai tay y phát ra “Dương Hỏa chân công”, khiến toàn thân Tư Vô Cầu bốc cháy, nhưng Tư Vô Cầu cũng dùng “Mao Sơn Huyết Vũ” phá hết hỏa công; lần thứ ba đấu chưởng, Long Hội Kê dùng “Âm Thủy chân công” đóng băng Tư Vô Cầu, nhưng Tư Vô Cầu đã sớm chuẩn bị, dùng Mao Sơn thuật bảo vệ tâm mạch, lại dùng bộ pháp kỳ dị phá tan hàn băng.



Long Hội Kê tiếp hai chưởng của Tư Vô Cầu, sắc mặt biến đổi:

- Ngươi... ngươi “Chỉ Thủy”...



Tư Vô Cầu cười giễu cợt nói:

- Đúng. Ta đã dùng “Chỉ Thủy” gϊếŧ chết vô số thủ hạ của ngươi, bao gồm cả Kham Thiên Tòng và Đường Thập Ngũ, ngươi cũng...



Long Hội Kê quát lớn:

- Được!



Đột nhiên hai tay y đã kết một lớp băng thật dày.



Y đã vận “Âm Thủy chân công” để ngăn cản độc “Chỉ Thủy” lan tràn.



Tư Vô Cầu làm sao để y có cơ hội thở dốc chữa trị, liền hét lên một tiếng, lần thứ tư đánh ra song chưởng.



Ngay lúc này cô ta bỗng nghe được một tiếng kêu đau đớn.



Tiếng kêu là do Tiểu Lũ phát ra.



Trong Mao Sơn động, sau khi lão động chủ Tư Phúc Xung chết, Tư Vô Cầu là người có quyền lực lớn nhất, là người thừa kế chính thống. Tiểu Lũ chính là tâm phúc bên cạnh. Hoắc Oan Nhai là đệ tử thân truyền của cô ta, cũng là chủ quản Mao Sơn động. Ba đại hộ pháp khác chính là ba nữ ni kia, trong đó nữ ni mặt đao là tổng hộ pháp.



Võ công của Tiểu Lũ khá cao, pháp lực cũng không tệ, nhưng cô ta giao thủ với Thiết Diện Thần Ưng, có một điểm khác biệt rất lớn.



Khác biệt này chính là Diệp Biên Chu vừa bắt đầu đã liều mạng, còn Tiểu Lũ vừa bắt đầu đã chạy trốn.



Khác biệt này rất lớn.



Tiểu Lũ cố ý chịu một chưởng của Thiết Diện Thần Ưng, mượn lực bay ra ngoài, nhìn thấy cơ hội, lập tức muốn chạy trốn.



Nhưng một thân hình cao lớn đã ngăn cô ta lại.



Đó là Ngã Thị Thùy.



Ngã Thị Thùy trúng cổ trầm trọng, đã là nỏ mạnh hết đà, Tiểu Lũ tự tin có thể trong bảy chiêu gϊếŧ chết hắn.



Cô ta thật sự có thể.



Cô ta dùng một đôi móc vàng, móc lên móc xuống, lại móc vào cổ mình.



Chẳng lẽ cánh tay đã không nghe cô ta sai khiến? Tuy cô ta tuy trúng một chưởng của Diệp Biên Chu, nhưng đó là cố ý chịu, lại mượn lực bay ra, hóa giải lực lượng, hẳn là bị thương không quá nặng mới đúng.



Trừ khi... trừ khi “Thiết Diện Thần Ưng” Dệp Biên Chu đã sớm nhìn thấu thủ đoạn của cô ta, trong chưởng không mang lực lượng, lại gieo cổ vào trên người cô ta.



Nghĩ đến đây, cô ta chỉ có thể kêu gào một tiếng.



Bởi vì Diệp Biên Chu đã lướt đến sau lưng, nắm hai tay cô ta, dùng sức kéo một cái... Tiểu Lũ ngoại trừ kêu gào thì có thể làm gì khác?



Trong lòng Tư Vô Cầu giật mình, nhưng vẫn xuất chưởng lần thứ tư.



Muốn cứu vãn đại cục, nhất định phải gϊếŧ chết Long Hội Kê ngay lập tức!



Long Hội Kê thở dài một tiếng, giống như rất bất đắc dĩ giơ đôi tay đóng băng lên, cản hai chưởng của cô ta.



Tư Vô Cầu nổi lên sát tâm, hai chưởng này đã vận đủ toàn lực.



Ngay lúc này, cô lại nghe thấy một tiếng gào thét.



Tiếng gào là do Tư Không Khiêu phát ra.



U Linh Tam Thập giao đấu với Tư Không Khiêu, thật ra là bên tám lạng người nửa cân, không ai chiếm được ưu thế.



Vũ khí mà Tư Không Khiêu sử dụng là “sênh”.



Sênh vốn là một loại nhạc cụ, có rất nhiều ống trúc dài ngắn không đều, có thể thổi ra âm điệu khác nhau. Nhưng sênh trên tay Tư Không Khiêu, mỗi ống trúc đều có thể thổi ra ám khí bất đồng.



Đây là “Phi Trùng cổ”, cũng tục xưng là “Phi Hàng”.



U Linh Tam Thập, ba mươi người cùng dựa vào ý chí để kiềm chế thần chí của Tư Không Khiêu, khiến hắn bị kìm hãm, mà trong đó luôn có mấy người im hơi lặng tiếng xuất chiêu với hắn, khiến Tư Không Khiêu chống trái đỡ phải, vô cùng chật vật. Mái tóc của hắn tung bay, tóc đen quét ra ngăn cản công kích như rắn, mà “Phi Trùng cổ” trên tay hắn mỗi lần thổi vang đều khiến U Linh Tam Thập hoảng hốt chống đỡ, lảo đảo tránh lui.



Vì vậy Tư Không Khiêu dùng sức một người chống lại ba mươi người, vẫn không phân thắng bại.



Nhưng Tư Không Khiêu cũng giống như Tiểu Lũ, chỉ có một ý niệm, đó là chạy trốn.



Con người muốn cầu sinh cũng là chuyện đương nhiên, huống hồ Tư Không Khiêu vừa chiến vừa quan sát tình hình, trông thấy đại sự không ổn. Tứ đại sát thủ dưới trướng Nhân Đầu Phiên là Hoắc Oan Nhai, Trương Hận Thủ, Y Mại, Mai Mãi đều đã chết, mà ba đại hộ pháp và tổng hộ pháp, chủ quản Mao Sơn động đều gặp tai ương. Thủ Noãn bang gần đây liên tiếp gặp khó khăn, lòng báo thù dâng cao, sĩ khí như cầu vồng, cộng thêm quần hào tương trợ. Hơn nữa người của Nhân Đầu Phiên và Mao Sơn động đều biết, cho dù phe mình đánh thắng trận này, cũng rất khó đặt chân tại võ lâm Vân Quý, cho nên càng thiếu chiến chí, đã có dấu hiệu thất bại.



Lúc hai quân giao phong, một bên hoàn toàn không có chiến ý, chắc chắn sẽ thất bại.



Tư Không Khiêu nhìn ra điểm này, cho nên hắn chỉ có trốn.



Trong lúc hắn phân tâm tìm cách chạy trốn, thần chí dường như hơi ngơ ngẩn.



U Linh Tam Thập nhìn thấy điểm này, cùng nhau bật hơi, cao giọng, phát kiếm.



Vốn phần lớn U Linh Tam Thập vẫn luôn đứng yên, dùng ý chí lực mãnh liệt chuyên tâm kiềm chế tinh thần Tư Không Khiêu, lại để mấy tỷ muội tập kích đối phương, nhưng đều bị “Phi Trùng cổ” của Tư Không Khiêu bức lui.



Hiện giờ ba mươi người nhìn chuẩn thời cơ, đồng loạt xuất thủ, cũng giống như hoàn toàn bỏ qua việc nắm giữ tâm phách Tư Không Khiêu. Nhưng kiếm thế tập hợp sức lực của ba mươi người, càng không thể so sánh, không thể ngăn cản.



Tư Không Khiêu né trái tránh phải, trong đó một kiếm giống như không tránh nổi, đâm xuyên qua chân. Bước chân Tư Không Khiêu lảo đảo, lập tức ba kiếm khác lại đâm thủng ngực, bụng và bên hông.



U Linh Tam Thập mừng rỡ, cho rằng đã thành công.



Trong khoảnh khắc này, Tư Không Khiêu đã lắc mình nhảy ra.



U Linh Tam Thập không kịp ngăn cản. Tư Không Khiêu trở tay ném sênh ra, năm nữ ni không kịp nhảy tránh, bị “Phi Trùng cổ” trong sênh vỡ nát chạm trúng, toàn thân co giật, lập tức mất mạng.



Lúc này những U Linh Tam Thập còn lại mới tỉnh ngộ, vừa rồi đâm trúng Tư Không Khiêu chỉ là thủ thuật che mắt sở trường của Nhân Đầu Phiên. Khi bọn họ hiểu được, Tư Không Khiêu đã nắm lấy thời cơ, xông ra bên ngoài.



Chỉ cần ra khỏi Nhất Điều Long phủ, hắn sẽ không sợ nữa...



Thân hình hắn đang ở giữa không trung, chợt một tiếng “vù” vang lên, một sợi dây câu đã móc lấy vạt áo của hắn.



Hắn vừa giận vừa sợ, chỉ thấy một người râu trắng tóc trắng, khóe miệng còn chảy máu, nhưng vẫn mỉm cười nói:

- Tư Không Khiêu ơi Tư Không Khiêu, Thẩm Thái Công ta canh giữ ở đây, là vì chờ cái nhảy này của ngươi.



Tư Không Khiêu bị dây câu của Thẩm Thái Công móc lấy, chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng đã không kịp dùng tuyệt học của Nhân Đầu Phiên chạy trốn. Trong U Linh Tam Thập có bảy nữ ni bi phẫn đuổi kịp hắn, khi hắn chưa kịp thi triển bất kỳ “thủ thuật che mắt” nào, trong bảy kiếm đã có năm kiếm từ phía sau hắn xuyên qua. Tư Không Khiêu kêu thảm một tiếng, mất mạng ngay tại chỗ.

Thêm Bình Luận