Chương 13: Tiểu Tuyết và công công
Nhìn dáng vẻ của Long Hội Kê, người ta sẽ cho rằng y từng ngủ đủ ba ngày ba đêm, từ đầu tóc đến móng chân không chỗ nào không mỹ mãn. Thực ra hoàn toàn trái ngược, y đã ba đêm không thực sự chợp mắt, hơn nữa còn phiền lòng nóng nảy.
Nhưng y nhất định phải biểu hiện tinh lực dồi dào, vui vẻ đắc ý, chào đón lễ mừng thọ của mình. Bởi vì trong giang hồ có rất nhiều kẻ nịnh trên đạp dưới, giậu đổ bìm leo, vào thời khắc này y càng không thể chán nản mất tinh thần.
Huống hồ y cũng đoán được, sinh nhật này e rằng khó mà bình an vượt qua. Càng như vậy, y lại càng phải tỏ ra mặt mày rạng rỡ.
Mặc dù trong khoảng thời gian này thanh danh của Nhất Điều Long đã đi xuống, chuyện lạ liên tiếp phát sinh khiến danh vọng của y giảm mạnh, nhưng công tích của y tại khu vực Vân Quý mấy năm nay vẫn khiến người ta khó quên lãng, vì vậy có rất nhiều khách tới chúc mừng, không sợ rước phiền toái vào người.
Những vị khách này dám đến tham dự, nếu không phải có phẩm đức, có ánh mắt thì cũng có thân thủ hơn người, có thể nói là “khách khứa tuy ít nhưng đều bất phàm”.
Khi Long Hội Kê đang tập trung tinh thần ứng phó với trận khiêu chiến này, phu nhân của y lại đau bụng, cơn đau này khiến cho Lâm Thanh Oanh chết đi sống lại, giống như trong bụng có mười cái móc đồng thời siết chặt, cũng khiến tâm thần Long Hội Kê rối loạn.
- Nàng thấy thế nào rồi? Phu nhân.
Lâm Thanh Oanh đau đớn nói:
- Thϊếp... bên trong... đang xé rách thϊếp...
Long Hội Kê thở dài nói:
- Nàng... nàng phải thế nào, mới...
Lâm Thanh Oanh nhào vào trong ngực Long Hội Kê, quỳ xuống ôm eo y khóc lóc cầu khẩn:
- Phu quân... vì bảo vệ đứa trẻ của chúng ta... xin chàng, xin chàng hãy dùng Điệp Biến đại pháp đi!
Long Hội Kê ngẩn ra. Y nhìn lên bầu trời trong viện, lòng bàn tay cào ra năm vết ngón tay.
Một lúc sau y giống như đã quyết định sinh tử, ngữ âm trầm trọng nói:
- Được, trước lễ mừng thọ ta sẽ giúp nàng thi triển Điệp Biến đại pháp.
oOo
Hai nữ ni, một người túm tóc Thẩm Thái Công, một người tóm râu Thẩm Thái Công, kéo y vào trong một phòng giam.
Thẩm Thái Công đương nhiên nhận ra bọn họ.
Bọn họ chính là hai trong số bốn nữ ni đã sát hại bà lão, muốn bắt Tiểu Tuyết ở trước Linh Ẩn tự.
Bọn họ đang dùng việc công để trả thù riêng. Hiện tại Thẩm Thái Công mới biết, bốn nữ ni này cũng không phải là người của “U Linh Tam Thập” Tư Khấu Tiểu Đậu, mà là thủ hạ của Tư Vô Cầu.
“Bình” một tiếng, Thẩm Thái Công bị ném vào trong ngục. Y chửi như tát nước, đang lôi tổ tông mười tám đời của đám nữ ni ra mắng đến đời con cháu thứ mười bốn.
Một nữ ni quát lên:
- Lão tặc, đợi lát nữa xem chúng ta có trừng trị ngươi hay không!
Dứt lời liền đóng cửa lại.
Thẩm Thái Công cảm thấy râu tóc chân đều đang đau, y định mắng tiếp, chợt có một bóng dáng nhỏ nhắn nhào tới chỗ mình:
- Công công, công công...
Thẩm Thái Công thấy Tiểu Tuyết, cơn giận lập tức giảm đi hơn nửa. Tiểu Tuyết gặp được y giống như gặp được người thân, khóc đến sướt mướt.
Thẩm Thái Công vỗ vỗ nàng an ủi:
- Không sao, không sao, bọn họ không làm khó cháu chứ?
Tiểu Tuyết khóc nói:
- Tiểu Tuyết không sao cả. Bọn họ có làm khó công công không?
Trong lòng Thẩm Thái Công cảm thấy ấm áp. Khi y mới bước vào tuổi già, tính khí nóng nảy, đã gián tiếp bức chết con trai của mình Thẩm Hải Nhược và vợ, chỉ còn lại cháu gái nhỏ Tiểu Hồng, khiến y vô cùng hối hận. Sau đó Tiểu Hồng cũng bất hạnh qua đời, người đầu bạc đưa tiễn người đầu xanh, chỉ còn lại một mình Thẩm Thái Công trơ trọi.
Y có rất nhiều cảm xúc:
- Cháu thật giống Tiểu Hồng.
Tiểu Tuyết mở đôi mắt đẫm lệ ngây thơ, hỏi:
- Tiểu Hồng là ai?
Thẩm Thái Công thở dài nói:
- Một đứa bé ngoan.
Tiểu Tuyết nín khóc mỉm cười:
- Công công nói cháu giống cô ấy, vậy Tiểu Tuyết cũng là đứa bé ngoan rồi?
Thẩm Thái Công xoa tóc của nàng, thương yêu nói:
- Cháu đương nhiên là đứa bé ngoan, các cháu đều là đứa bé ngoan.
Tiểu Tuyết hỏi:
- Hiện giờ cô ấy ở đâu?
Thẩm Thái Công ngạc nhiên hỏi:
- Ai?
Tiểu Tuyết nói:
- Tiểu Hồng ấy.
Thẩm Thái Công ngẩn người, ho khan một tiếng:
- Nó, nó đã đi đến mọt nơi rất xa rất xa...
Ánh mắt Tiểu Tuyết chân thành:
- Vì sao cô ấy không đi cùng công công?
Ánh mắt Thẩm Thái Công thoáng hiện lên vẻ ảm đạm:
- Nó đi trước, đợi công công đi sau.
Tiểu Tuyết cười hỏi:
- Cô ấy đi làm gì?
Thẩm Thái Công chần chừ một chút:
- Đi... chơi.
Tiểu Tuyết vỗ tay cười:
- Chỗ đó nhất định rất vui?
Thẩm Thái Công cười khổ nói:
- Rất vui... nếu không tại sao người người đều phải đi đến đó?
Tiểu Tuyết cười nói:
- Chúng ta móc tay đi!
Nói xong vươn ngón út ra móc vào ngón út Thẩm Thái Công. Thẩm Thái Công không hiểu nàng muốn làm gì.
Tiểu Tuyết cười nói:
- Móc tay như vậy nghĩa là công công đã đáp ứng, sau này phải dẫn Tiểu Tuyết đến chỗ Tiểu Hồng chơi.
Thẩm Thái Công nghe được trong lòng lạnh lẽo, vội nói:
- Không được.
Ánh mắt Tiểu Tuyết cũng buồn bã, cúi đầu nói:
- Cháu biết công công không thích Tiểu Tuyết...
Thẩm Thái Công thở dài nói:
- Công công sao lại không thích Tiểu Tuyết... chỉ là công công đã trúng cổ, còn bị điểm huyệt, không thể vận công, cũng không thoát khỏi nơi này được, làm sao có thể dẫn cháu đi?
Chợt nghe một giọng nói sắc bén cất lên:
- Ngươi còn muốn dẫn cô ta đi? Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chết, để chúng ta đưa cô ta đi!
Người nói chuyện là nữ ni mặt đao kia, ba nữ ni khác cũng đi theo bên cạnh cô ta.
Thẩm Thái Công vội chắn trước người Tiểu Tuyết:
- Các ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ ta, thả cô bé này đi!
Nữ ni nặt đao cười lạnh:
- Hiện tại chúng ta muốn đưa con bé này đi, giờ chết của ngươi chưa tới, kiên nhẫn chờ đi...
Râu tóc Thẩm Thái Công đều dựng lên, chắn ở trước người Tiểu Tuyết, lạnh lùng nói:
- Không, không, ta không cho phép các ngươi đυ.ng đến cô ấy...
Cặp mắt sắc bén của nữ ni mặt đao trừng lên:
- Muốn chết!
Lập tức giơ chân đá vào ngực Thẩm Thái Công. Thẩm Thái Công “oa” một tiếng, phun ra một búng máu. Huyệt đạo của y bị phong tỏa, công lực khó tụ, cộng thêm bị trúng cổ độc, toàn thân tê dại, chuyển động không linh hoạt, hoàn toàn không thể chống đỡ thế công của nữ ni mặt đao. Nhưng y vẫn chắn ở trước người Tiểu Tuyết, nhất định không chịu tránh ra.
Nữ ni mặt đao vung tay mấy cái, đánh cho Thẩm Thái Công răng cửa lỏng ra:
- Cút!
Thẩm Thái Công vẫn không chịu rời khỏi Tiểu Tuyết một bước.
Nữ ni mặt đao quát lên:
- Kéo lão ra, bắt lấy con bé!
Ba nữ ni kia lắc mình đi tới, muốn kéo Thẩm Thái Công ra. Nhưng Thẩm Thái Công vẫn liều chết ngăn cản, quyết chí bảo vệ Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết vẫn luôn ở sau người Thẩm Thái Công khóc thút thít, kêu lên:
- Công công, công công, các người không được đánh công công, ta cầu xin các người...
Ba nữ ni nghe vậy càng tay đấm chân đá, nhưng Thẩm Thái Công vẫn nhất quyết không chịu tránh ra. Một nữ ni trong đó tức giận rút ra kiếm sáng loáng. Tiểu Tuyết nhìn thấy liền thét lên một tiếng. Nữ ni kia đang định xuất kiếm, vai bỗng bị chụp lấy, quay đầu nhìn lại, hóa ra là nữ ni mặt đao. Nữ ni mặt đao kia lập tức cho ả một cái bạt tai, mắng:
- Không có mệnh lệnh của Tư động chủ, ngươi dám gϊếŧ lão chết tiệt này sao? Ngươi chán sống rồi à!
Nữ ni kia hậm hực lui ra.
Lúc này Tiểu Tuyết thấy nữ ni kia rút binh khí ra, sợ cô ta tổn thương Thẩm Thái Công, dưới tình thế cấp bách, liền từ dưới sườn Thẩm Thái Công chui ra, ôm lấy nữ ni mặt đao cầu khẩn:
- Cầu xin cô, cầu xin cô đừng...
Nữ ni mặt đao vung tay lên điểm huyệt đạo của nàng, khiến nàng không thể nói tiếp. Sau đó ả cười lạnh một tiếng, nắm lấy Tiểu Tuyết quay đầu rời đi.
Thẩm Thái Công hét lớn, nhào tới nắm lấy cổ chân nữ ni mặt đao, cố gắng kêu lên:
- Bỏ cô ấy xuống...
Sắc mặt nữ ni mặt đao đột nhiên phát xanh, dùng gót chân đá vào mặt Thẩm Thái Công. Thẩm Thái Công đã sớm thương tích đầy mình, đứt hơi khản tiếng, lúc này cũng không chịu được nữa, hôn mê bất tỉnh, nhưng một tay vẫn nắm lấy chân nữ ni mặt đao không buông.
Nữ ni mặt đao lại lo lắng:
- Hắn... có phải đã chết rồi không?
Hai nữ ni còn lại vội xem xét hơi thở và mạch môn của Thẩm Thái Công, đáp:
- Còn may, không chết được.
Nữ ni mặt đao lại quát lên:
- Vậy còn không mau mau gỡ tay lão chết tiệt này ra! Động chủ đang chờ người, chậm trễ sẽ hỏi tội các ngươi!
Ba nữ ni kia vội vàng dùng sức gỡ ngón tay Thẩm Thái Công, để nữ ni mặt đao đi ra. Nữ ni mặt đao lại nói:
- Ta ra ngoài giao người xong sẽ lập tức trở lại, các ngươi phải trông chừng nơi này thật tốt. Nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi muốn chết còn khó hơn lên trời!
Bọn nữ ni đương nhiên biết rõ “gia pháp” của Mao Sơn động, nghe vậy cũng không kìm được rùng mình.
oOo
Long Hội Kê quyết định thi triển “Điệp Biến đại pháp” để bảo tồn thai nhi cho thê tử của y, do đó hạ lệnh cho Diệp Biên Chu đi an bài nơi chốn và tế đàn làm phép. Họ Diệp lập tức phản đối kịch liệt.
- Bang chủ, thi triển Điệp Biến đại pháp là chuyện hao phí chân lực nhất. Huống hồ lúc làm phép, trước tiên còn phải tán đi ngũ hành chân khí, âm dương nguyên khí trong cơ thể, chín tầng Dương Hỏa thần công hộ thân của bang chủ cũng tạm thời không còn. Theo thuộc hạ thấy, tuyệt đối không thể làm vậy...
- Không được, nếu ta như không thi thuật, đứa trẻ trong bụng Thanh Oanh có thể sẽ không giữ được...
- Nhưng cho dù bang chủ thi thuật, cũng tuyệt đối không thể chọn hôm nay. Cổ thuật rất kiêng kị sinh nhật của người thi triển, dễ phóng cổ cũng dễ bị cổ xâm nhập. Thuộc hạ xin bang chủ suy nghĩ cho đại cục bản bang, làm phép kéo dài để ngày sau tiến hành sẽ tốt hơn...
- Ta xin lĩnh ý tốt của ngươi. Nhưng chỉ có vào ngày sinh nhật thi triển Điệp Biến mới công hiệu nhất. Thanh Oanh đã sắp không cầm cự nổi, chậm trễ một chút sẽ phải hối hận cả đời. Ta không muốn gây nghiệt thêm lần nữa.
- Nhưng hôm nay khách khứa tụ tập, trong đó cũng có người ý đồ bất thiện. Hai vị đàn chủ Kham, Đường trước sau hi sinh, Hưu đàn chủ cũng bị thương khiến gương mặt lở loét. Nếu kẻ địch động thủ, chúng ta...
- Ngươi không cần lo lắng, trong xa xăm tự có số mệnh. Ta tự đánh giá bình sinh chỉ phụ công chúa, còn lại không có gì hối hận, sống chết cá nhân cũng không dáng tiếc. Huống hồ... có các ngươi ở đây, cho dù kẻ địch xâm phạm, các ngươi cũng ứng phó được.
- Chỉ là vào thời khắc thi thuật, bang chủ ngài tán đi Dương Hỏa thần công hộ thể, lại không có ngũ hành chân nguyên bảo vệ, thực sự nguy hiểm...
- Cho dù ta mất đi Dương Hỏa hộ thể, ngũ hành cạn kiệt, chân nguyên đi ngược, người bình thường muốn dồn ta đến chết cũng không dễ dàng. Cổ thuật của ta đánh trả, trên thế gian cũng không có bao nhiêu người chịu được.
- Tam Tư có thể.
- Khấu Tâm thuật của Tư Khấu Tiểu Đậu tuy lợi hại, nhưng không móc được tim ta. Bích Hỏa Huyết Kiếm của Tư Không Thoái cũng chỉ có thanh thế mà thôi...
- Cổ độc Chỉ Thủy của Tư Vô Cầu có thể phá công lực của ngài.
- Nhưng từ sau khi U Minh Vương qua đời, Tư Vô Cầu đã gần mười năm không xuất hiện trên giang hồ.
- Nếu như... nếu như...
- Ngươi lại lo lắng cái gì?
- Nếu như lúc thi triển Điệp Biến đại pháp...
Diệp Biên Chu nuốt nước miếng nói:
- Tế nữ kia là kẻ địch thì sao...
- Chuyện này lại đáng lo, ngươi suy nghĩ cẩn mật, đã tiến bộ rồi.
Long Hội Kê cười vỗ vai Diệp Biên Chu nói:
- Có điều tế nữ rất thích hợp, hồn nhiên khả ái, không có khuyết điểm, là một cô gái thông minh phi phàm. Có cô ấy trợ giúp, Điệp Biến đại pháp nhất định sẽ thành công. Ngươi cứ chờ dạy võ công cho cháu nhỏ đi!
Nói xong liền cười lớn.
- Nhưng mà...
- Còn nhưng mà cái gì?
Long Hội Kê có vẻ không vui.
- Nhưng mà, giả sử cô gái kia...
Diệp Biên Chu tỏ ra hơi ấp úng, chẳng biết có nên nói hay không.
- Ngươi quá lo lắng rồi.
Long Hội Kê ngắt lời:
- Cô gái mà Phu nhân lựa chọn sẽ không sai lầm. Ngươi vẫn nên nhanh chóng cùng với Tiểu Lũ đi bố trí tế đàn đi!
Diệp Biên Chu đang muốn trả lời, chợt nghe Long Hội Kê quát lên:
- Là ai?
Y lập tức vươn tay một cái, sau một tiếng “bụp”, cây tùng cách đó một trượng khẽ rung lên như mưa rơi.
Trên cây tùng cũng không có bóng người.
Long Hội Kê đạp lên nhánh tùng, nhẹ như con báo, chỉ thấy nơi “Cách Không chưởng cổ” của mình đánh vào có một mảnh y phục nhỏ màu trắng rơi xuống. Y không nghe lầm, vừa rồi quả thật có người nấp ở chỗ này.
Công lực của người này tuyệt đối không dưới y.
Sắc mặt Long Hội Kê lúc sáng lúc tối, y từ trên cây nhảy xuống vẫn nhẹ như con báo, nhưng lòng bàn tay đã hơi đổ mồ hôi.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào?