- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sắc
- Tiêu Tương
- Chương 1: Có nhớ em không?
Tiêu Tương
Chương 1: Có nhớ em không?
Tiếng máy khoan điện dường như không ngừng xuyên vào não cô, tiếng gầm rú lớn áp bức màng nhĩ, âm thanh đó liên tục chào đón Viên Vũ theo cách tàn khốc nhất vào sáng hôm thứ bảy.
Cô nhanh chóng lấy nút bịt tai bên cạnh giường ra, nhét vào tai mình một cách mạnh bạo, nhưng đáng tiếc cái tầng đang tiến hành trang trí chỉ cách chỗ cô có một bức tường, chưa mất bao lâu lại có tiếng đập vào tường truyền tới, phảng phất cứ như có người cầm búa nện vào tai cô.
Cô trùm gối lên đầu, nằm trên giường, miệng thì gào lên một tràng từ ngữ hoa mỹ: “Tôi sẽ cᏂị©Ꮒ ông nội nhà mấy người! Tôi cᏂị©Ꮒ cho chết luôn!”
Hôm qua Viên Vũ phải tăng ca cho đến mười một giờ tối mới về tới nhà, sau khi tắm xong, Trần Luật còn bảo cô phân loại các tài liệu cần sử dụng cho hôm thứ hai tuần sau, khiến cô còn không kịp bôi kem dưỡng da, mặc kệ mái tóc ướt sũng ngồi đó gõ máy tính cả tiếng đồng hồ, cho đến khi tất cả thông tin công việc được gửi thành công, cô mới muộn màng nhận ra đã mười một giờ tối.
Sau khi vội vàng sấy khô tóc, cô liền quăng mình lên giường, định ngủ trong bóng tối, ai ngờ từ tám giờ sáng tầng trên kia đã bắt đầu chuyện trang trí, máy khoan điện cứ như khoan thẳng tới màng nhĩ, khiến mọi âm thanh đều trở nên ù ù, cô gần ngã quỵ mà rời khỏi giường, vội vàng thu dọn hành lý, sau đó định đến chỗ Kỷ Văn Bác ngủ bù một giấc.
Chỗ cô ở hơi xa chỗ Kỷ Văn Bác, trừ khi là cuối tuần, cô rất ít khi tới đây, dù sao cũng đã hai tuần rồi cô không được gặp anh ta.
Kỷ Văn Bác không biết nói lời ngọt ngào, cũng không chủ động đến tìm cô, anh ta thuộc nhóm người có IQ cao nhưng EQ lại thấp, nhưng Viên Vũ không bận tâm điều đó, cô đã quen với việc chủ động theo đuổi Kỷ Văn Bác từ khi còn là học sinh, cô cảm thấy miễn là hai người họ ở bên nhau, mọi chuyện còn lại đều không thành vấn đề.
Thậm chí cô còn từng nghĩ đến, sau một năm nữa, khi đã có chỗ đứng vững chắc trong công ty luật, cô sẽ cầu hôn Kỷ Văn Bác, đồng thời mua một căn nhà, như vậy khoảng cách của cả hai sẽ không còn quá xa, từ công việc cho đến tình yêu, mọi thứ đều rất hoàn hảo.
Khi xe taxi dừng lại, Viên Vũ chợt cảm thấy đau lòng, cô thường đến đây bằng xe buýt, dù sao quãng đường cũng hơi xa, từ hai nhân dân tệ bỗng trở thành ba mươi nhân dân tệ, thậm chí ngay cả cảm giác đang muốn ăn sáng của cô cũng biến mất ngay tức khắc.
Kỷ Văn Bác sống ở phòng 302, tầng 3, đơn vị 2, toà nhà 4, trong khu chung cư Hạnh Phúc gần đại học Nam Kinh.
Mỗi lần Viên Vũ trở về, cô đều sẽ mua rất nhiều trái cây ở cửa hàng hoa quả trước cửa, lần này cũng vậy, sau khi cô mua xong một túi lớn, bà chủ cửa hàng hoa quả sẽ tặng cho cô hai trái quýt, nói lâu rồi không gặp cô, Viên Vũ gật đầu: “Tại do gần đây con bận quá.”
“Lần sau nhớ để bạn trai của con đi tìm con.”, bà chủ cười nói.
Viên Vũ chỉ cười không nói.
Khi cô mang trái cây lên lầu, cô không khỏi nghĩ nếu lần sau Kỷ Văn Bác có thể chủ động đến tìm cô, cô sẽ hạnh phúc biết bao.
Nhưng chuyện này hoàn toàn bất khả thi, trừ phi cô chủ động đưa ra yêu cầu.
Sau khi mở cửa phòng, cô treo túi xách lên tường, cất chìa khóa vào túi, ném trái cây lên tủ giày, vừa cởi tất vừa bước vào phòng, sau khi đóng cửa lại, cô tự hỏi, rõ ràng hôm nay Kỷ Văn Bác nói sẽ đi xem một cuộc thi vật lý nào đó, chẳng lẽ anh đã đổi ý không đi sao?
Viên Vũ vặn tay nắm cửa, sau đó kéo rèm cửa ra, ánh sáng ngoài cửa xuyên vào, khiến cô có thể thấy rõ ràng một vòng cung hình người được nâng lên ở chính giữa giường.
Viên Vũ đóng cửa lại, mỉm cười ném mình lên giường: “Không phải anh nói hôm nay phải đi xem cuộc thi sao?”
Cô cởi bỏ quần áo trên người, mở chăn vùi người mình vào. Viên Vũ dụi mũi vào lưng anh, hai bàn tay nhỏ bé vòng qua người anh từ phía sau, khiến những đường cong tuyệt mỹ của cô dán vào tấm lưng rộng của anh.
Trên người người đàn ông có mùi rất thơm, cùng loại với sữa tắm của cô, sau khi cô nằm trong chăn một lúc, thấy anh vẫn còn tỉnh táo, cô liền đưa tay ra phía trước, sờ soạng dươиɠ ѵậŧ của anh qua lớp qυầи ɭóŧ.
Quả nhiên, anh cương cứng ngay lập tức.
Cô luồn người xuống dưới chăn, kéo qυầи ɭóŧ của anh xuống, há miệng ngậm lấy đầu dươиɠ ѵậŧ của anh.
Bên tai cô vang lên tiếng thở dốc gợi cảm của người đàn ông, cô cười híp mắt mυ"ŧ lấy đỉnh dươиɠ ѵậŧ, âm thanh trở nên mơ hồ: “Có nhớ em không?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sắc
- Tiêu Tương
- Chương 1: Có nhớ em không?