Chương 31: Tình yêu của ba người

“Bạch trang chủ, vậy về sau thế nào?” Không nghĩ bọn họ là gặp nhau như vậy, Thượng Quan Vân thúc giục Bạch Tang Vận tiếp tục nói chuyện giữa bọn họ.

“Về sau… Về sau ta liền theo Hoài Diệp vào kinh.” Nhớ tới tâm tình ngày đó, Bạch Tang Vận cảm khái vạn phần, hắn nhưng lại thật sự cùng Hoài Diệp thành bằng hữu, thậm chí…

“Ngươi đã không chết, tin đồn này lại là sao vậy?” Đây là chỗ Thượng Quan Vân tò mò nhất.

“Năm năm trước, trong kinh phát sinh cung biến, ta bị bắt vào cung, về sau lại bị trọng thương, lúc đó đã xảy ra một chút hiểu lầm với Hoài Diệp bọn họ, vì thế rời khỏi kinh thành ba năm, lại không nghĩ bên ngoài lại truyền thành như thế.” Nghĩ đến những lời kia, Bạch Tang Vận vẫn là không ngừng được mà tức giận.

“Bạch trang chủ, ngươi thật là ‘thất tinh tích hồng’ kia sao?” Thượng Quan Vân thấy thế nào cũng không cảm thấy được người trước mắt này chính là tai kiếp mang đến cho người khác.

“Quốc sư nói người ngực có bảy viên hồng chí sẽ trở thành kiếp số của Hoài Diệp, người nọ chính là ‘thất tinh tích hồng’, ta cũng không biết mình có phải là hay không, bất quá ngực ta nhưng có bảy viên hồng chí.” Che ngực, trong lòng Bạch Tang Vận lại hiện ra lo lắng, hắn… sao đã quên chuyện này?

“Kiếp số… Bạch trang chủ, sau khi ngươi và Lưu Hoài Diệp gặp nhau, hắn đã từng bị thương, hoặc từng xảy ra nguy hiểm gì chưa?” Thượng Quan Vân đơn thuần thuận miệng hỏi.

Bạch Tang Vận ngẫm ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu, từ sau khi hắn cứu Hoài Diệp, Hoài Diệp hình như chưa từng bị thương, về phần nguy hiểm… Hoài Diệp có phải gạt hắn hay không?

“Bạch trang chủ, quốc sư kia khẳng định là học nghệ không tinh, ta thấy ngươi không phải kiếp số của Lưu Hoài Diệp, ngược lại giống như là phúc tinh của hắn đấy, ngươi xem, ngươi xử lý Vận phường thiên hạ đều biết, sau khi Lưu Hoài Diệp đăng cơ Huệ Diệu mấy năm liên tục mưa thuận gió hoà, năm kia hắn lại thu phân nửa giang sơn Chử Ngụy quốc, trẫm… Thực làm cho người ta thấy hâm mộ a.” Thượng Quan Vân nói xong cũng thương tâm, hắn không giống Lưu Hoài Diệp anh minh giỏi giang như vậy, vì thế y… mới muốn gϊếŧ hắn… thay thế sao…

“Ha ha, lời này nói có vài phần đạo lý, trẫm làm sao lại không nghĩ tới Tang Vận rất có thể là phúc tinh của trẫm đây?” Xe ngựa không biết khi nào ngừng, màn xe bị người xốc lên, trong gió lạnh, Bạch Tang Vận trừng lớn hai tròng mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn người hẳn là nên ở xa nơi kinh thành.

“Tang Vận… Ngươi rốt cuộc đã nguyện ý trở lại.” Đưa tay ôm Bạch Tang Vận cả người cả chăn qua, Lưu Hoài Diệp mang theo người rời khỏi xe ngựa. Thượng Quan Vân còn đang trầm trong tiếng “trẫm” kia của Lưu Hoài Diệp, đợi hắn hiểu được vội xốc màn xe lên tìm kiếm thân ảnh của Bạch Tang Vận, lại chỉ nhìn thấy phía trước một chiếc xe ngựa ngược hướng với của bọn họ, trong nháy mắt đó, hắn thấy được một góc chăn Bạch Tang Vận đắp vừa rồi.

“Lưu… Lưu Hoài Diệp?!” Thượng Quan Vân tự nói, “Người nọ là Lưu Hoài Diệp?!” Đây…Đây là có chuyện gì, Lưu Hoài Diệp làm sao có thể xuất hiện ở nơi này… Thượng Quan Vân trăm mối ngờ không giải được.

………

“Hoài Diệp… Đừng…” Đẩy người trên thân ra, Bạch Tang Vận còn chưa tỉnh lại tinh thần từ sự kinh hỉ trông thấy người này, đã bị người cởi phân nửa y phục trên người.

“Tang Vận, ta đã chờ một năm, ngươi còn bắt ta chờ tiếp sao?” Một tay giữ hai tay Bạch Tang Vận lên phía trên, Lưu Hoài Diệp vội vàng xé mở y phục vướng víu kia, “Tang Vận, ngươi cũng không thể luôn thiên vị Khuyết Dương, mấy ngày này hắn độc chiếm ngươi nhưng ta lại phải chịu đựng nỗi khổ nhớ ngươi, ngươi nói, ngươi nên bồi thường ta như thế nào?” Nháy mắt đem Bạch Tang Vận lột sạch trơn, trong mắt Lưu Hoài Diệp là du͙© vọиɠ cực nóng.

“Hoài Diệp… Bên… Bên ngoài có người… sẽ… sẽ nghe được.” Chịu đựng không để cho chính mình kêu lên, Bạch Tang Vận khó có thể chống lại run rẩy mà tay người kia đến mang cho mình.

Buông tay Bạch Tang Vận ra, Lưu Hoài Diệp cởi thường phục, nằm sấp lên trên người Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp khàn khàn hỏi: “Tang Vận, có nhớ ta?” Thân mình dưới bàn tay giống như vẫn nhớ trong mộng.

“Ừ…” Cắn chặt răng, Bạch Tang Vận ôm Lưu Hoài Diệp.

“Tang Vận, ta không chờ được đến dịch quán, ta muốn ngay bây giờ.” Cúi đầu dùng môi chặn miệng Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp bắt đầu châm lửa trên người hắn.

“Ư… Ưm…” Thân mình đung đưa, rêи ɾỉ không nhịn được bị người nuốt vào, móng tay Bạch Tang Vận lưu lại từng đạo vết cào trên người Lưu Hoài Diệp, thứ nóng rực như bàn ủi đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, nhưng hắn lại cảm giác tâm mình cuối cùng cũng toàn vẹn, trụ sắt kia không chỉ lấp đầy thân thể của mình, cũng lấp đầy tâm hắn.

“Tang Vận… Tang Vận… Nói! Nói ngươi không bao giờ rời khỏi ta nữa!” Nâng thân, Lưu Hoài Diệp đột nhiên mạnh mẽ va chạm thân thể mềm mại kia.

“A! Ư… Hoài Diệp… Đừng… A!” Muốn cắn môi ngăn lại cảm giác quá mức mãnh liệt ấy, trong miệng lại bị người đưa vào hai ngón tay.

“Nói! Tang Vận, nói ngươi sau này sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, nói!” Rút ra ngón tay, Lưu Hoài Diệp dùng sức một cái đẩy qua, sau đó ngừng lại.

“Phù phù… Được… Ta… Ta sau này thế nào… ư… thế nào cũng không đi… chỉ… ở ngay bên cạnh ngươi… A!” Người vừa mới nói xong lại bị hung mãnh đoạt lấy, người thoả mãn đem y phục nhét vào trong miệng Bạch Tang Vận để cho hắn cắn, sau đó phóng túng chính mình đắm chìm trong ngọt ngào khiến cho kẻ khác mê say.

“Ưm!” Một tiếng trầm kêu, Bạch Tang Vận vào lúc mê muội phóng thích, mà đồng thời, Lưu Hoài Diệp rút ra du͙© vọиɠ của mình đem mầm móng bắn lên trên người Bạch Tang Vận, trong xe tỏa khắp mùi vị nam tính. Nơi đây không có phương tiện tẩy trừ, khó tránh người này lát nữa sẽ khó chịu, Lưu Hoài Diệp không để lại thứ của mình trong cơ thể Bạch Tang Vận.

“Ưm…” Nhắm hai tròng mắt lại Lưu Hoài Diệp nhấm nháp lại tư vị tuyệt mỹ kia, sau khi trút xuống, hắn nằm trên người Bạch Tang Vận, lấy y phục trong miệng Bạch Tang Vận xuống, qua nửa ngày, hắn thỏa mãn mới rời khỏi đôi môi sớm đã sưng đỏ của Bạch Tang Vận, “Tang Vận… Xin lỗi… Ta quá gấp, làm bị thương ngươi đi.” Hắn biết mình nên nhẹ chút, cẩn thận chút, nhưng người hắn khát vọng nhất ở ngay dưới thân hắn, hắn không phải thánh nhân, sao có thể nhịn được.

“Hoài Diệp… Bên ngoài đều nghe được đi…” Bạch Tang Vận tình hình qua đi xấu hổ che mặt, hắn sau này… làm thế nào mà gặp người…

“Ha hả… Tang Vận… Bọn họ nghe được thì làm sao? Ta cùng với ngươi hoan hảo là việc thiên kinh địa nghĩa, nếu ta thấy ngươi mà còn có thể nhịn được, người khác còn tưởng ta có phải có ẩn tật gì hay không đấy? Vậy ta chẳng phải là rất oan uổng?” Cầm lấy khăn vải lau sạch thân thể Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp vội bọc Bạch Tang Vận trong chăn bông, kiểm tra xem hạ thân Bạch Tang Vận không có chảy máu, hắn mới yên lòng mặc y phục của mình.

“Hoài Diệp… Sao ngươi lại tới đây?” Nằm ở trong lòng Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận có phần mỏi mệt nửa híp mắt hỏi, sự tình đã đến mức này, hắn e lệ cũng chẳng để làm gì, người này… người này luôn có biện pháp bào chữa cho chính mình.

“Ta thu được thư của Khuyết Dương biết ngươi ở Thất Hà trấn, liền tới đón ngươi về, không nghĩ trên nửa đường đã nhận được tin tức nói ngươi đang trên đường hồi kinh, không ngờ, chúng ta lại đυ.ng phải.” Vuốt thân thể trần trụi của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp cảm giác hạ thân mình lại bắt đầu nóng lên.

“Ngươi đi ra… Vậy việc trong kinh làm sao bây giờ?” Mặc cho Lưu Hoài Diệp vuốt mình, Bạch Tang Vận lại hỏi.

“Ta đã triệu Hoài Uyên hồi kinh, lúc ta vắng mặt thì tùy hắn thay thế xử lý chính sự, hắn ở biên quan nhàn hạ nhiều năm, cũng nên trở về giúp ta một chút.” Sờ vào chí ở ngực Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp ngừng tay, nơi đó có vết thương, suýt chút nữa muốn mạng người này. Lấy tay ra, Lưu Hoài Diệp không buông trôi chính mình nữa, mà là đơn thuần ôm Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ta đã phạm sai lầm một lần, sẽ không lại tái phạm lần thứ hai, Trì Tuấn cùng Trác Quần bọn họ đều đã về kinh thành, những chuyện khác ta cũng đều an bài xong xuôi, dọc theo đường đi này, coi như theo ta du sơn ngoạn thủy, thế nào?”

“Du sơn ngoạn thủy… Hoài Diệp… Bên ngoài nhưng đang rơi đại tuyết đấy.” Bạch Tang Vận cười khẽ. Gió lạnh thổi vào, Bạch Tang Vận giương mắt, nhìn thấy một người cởi hài đi vào ngồi, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay người nọ đang vươn tới, sau đó lại nắm bàn tay đang ôm chính mình, nhìn hai người, Bạch Tang Vận có phần kích động nói: “Hoài Diệp… Khuyết Dương… Ta… rất tham lam… Hai người các ngươi, ta ai cũng buông không được, ai… cũng không muốn buông, ta từng muốn xa xa rời khỏi các ngươi, nhưng ta… đúng là vẫn không nhịn được, thiên tính thích nam tử… Đã là người dơ bẩn… Mà ta… nhưng lại đem tim mình chia làm hai, ích kỷ chiếm lấy hai người các ngươi… Huống chi… thân thể này…” Môi bị người hôn lên, cái khẽ cắn vội vàng ấy mang theo vài phần ý vị trừng phạt đem lời nói làm cho người ta sinh khí kia ngăn lại.

“Tang Vận… Ngươi nếu muốn một lần nữa, ta trái lại vạn phần cam tâm tình nguyện.” Ánh mắt Lưu Hoài Diệp nguy hiểm nhìn Bạch Tang Vận, tay đã nắm lấy hạ thân Bạch Tang Vận.

“Tang Vận… Ngươi có yêu chúng ta?” Lam Khuyết Dương ngồi xuống bên cạnh Bạch Tang Vận, ngữ khí không lãnh đạm giống ngày thường.

“Ừ…” Rũ mắt xuống, chân mày nhíu lại, nếu không yêu… hắn cũng sẽ không muốn chạy trốn.

“Hoàng thượng, đối với Tang Vận, Khuyết Dương sẽ không buông tay, ta yêu hắn mười một năm, đợi hắn mười một năm, giờ đây, ta cùng hắn đã có thân thiết da thịt, ta sẽ càng không buông tay.” Lam Khuyết Dương đột nhiên nói với Lưu Hoài Diệp.

“Hừ, Lam Khuyết Dương, ngươi nghĩ rằng trẫm sẽ buông tay sao? Nếu lúc đó hắn không hút độc cho trẫm, để cho trẫm chết đi, hắn còn có thể thoát khỏi trẫm, nhưng hắn nếu đã đoạt trẫm về từ trong tay diêm vương, vậy cả đời này hắn cũng đừng nghĩ thử thoát khỏi trẫm, hắn là người định mệnh của trẫm, nhất định dây dưa suốt đời với trẫm.” Lời của Lưu Hoài tuy là nói với Lam Khuyết Dương, nhưng hai tròng mắt lại vẫn thâm tình nhìn Bạch Tang Vận hơi khẽ nhúc nhích.

Lam Khuyết Dương đứng dậy hướng bồn than củi cách một tầng giữa ở dưới xe ngựa thêm một ít than củi, một lát sau bên trong xe trở nên cực kỳ ấm áp. Một lần nữa hắn ngồi trở lại giao hội với ánh mắt Lưu Hoài Diệp, sau đó, hắn kéo chăn trên người Bạch Tang Vận ra, mà tầm mắt vẫn đặt ở trên mặt Lưu Hoài Diệp. Bạch Tang Vận không có kéo chăn lại, cứ như vậy trần trụi bộc lộ trước mặt hai người, nghiêng mặt đi, nhìn về phía bên cạnh, bầu không khí lúc này làm cho hắn không biết nên mở miệng như thế nào.

“Hoàng thượng, nếu hai người ta đều không thể buông tay, mà Tang Vận lại vẫn để ý việc này, người nói… nên làm cái gì bây giờ?” Trong tròng mắt buốt giá lúc này lại đốt liệt hỏa.

“Làm cái gì bây giờ? Trẫm cho là ta ngươi sớm đã đạt được nhận thức chung…” Bỏ đi y phục vừa mới mặc, Lưu Hoài Diệp chế trụ mặt Bạch Tang Vận để cho hắn nhìn mình, “Tang Vận… Đừng lại nói thân thể ngươi dơ bẩn cái gì nữa, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần đầu tiên của ngươi là của ta, lạc hồng của ngươi cũng là lưu lại vì ta, ta… là nam nhân đầu tiên của ngươi, nhớ kỹ, sau này, nếu lại nói như vậy, ta sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn không xuống giường được!”

Nước mắt rơi, Bạch Tang Vận nhắm mắt lại khẽ gật đầu, nước mắt bị người hôn hết, mà nước mắt càng ngày càng nhiều lại không ngừng tuôn ra, thân mình bị người ôm lấy, đôi môi mang theo nước mắt của hắn hôn lên hắn, vị mặn tiến vào trong miệng hắn, phía sau, có người đẩy tóc hắn ra hôn phía sau lưng hắn.

“Tang Vận, mở mắt ra, nhìn chúng ta, nhìn… là ai đang muốn ngươi, là ai đang ôm ngươi… nhìn… thân thể ngươi là thuộc về ai, nhìn… trong lòng ngươi nên chứa ai…” Thanh âm mang theo ý mệnh lệnh vang lên bên tai, Bạch Tang Vận mở hai mắt đẫm lệ nhìn Lưu Hoài Diệp ở trước mặt, thân mình bị người tiến vào, nước mắt Bạch Tang Vận càng thêm dữ dội.

“Tang Vận… Lần này ngươi sẽ bị thương, sẽ nằm vài ngày, sợ sao?” Ngữ khí của Lưu Hoài Diệp trở nên ôn nhu, lau nước mắt dường như chảy không xong kia, Lưu Hoài Diệp đem Bạch Tang Vận giao cho người phía sau.

Lắc đầu, hiểu rõ sắp đến chính là gió bão như thế nào, tâm Bạch Tang Vận lại bình tĩnh đến lạ thường. Hai chân bị người phía sau mở ra, chỉ chốc lát sau, lại một người gian nan tiến vào chính mình.

“Ư…” Đau nhói truyền theo đến, Bạch Tang Vận biết lần này bị thương không nhẹ.

“Tang Vận… Nhớ kỹ, trong lòng ngươi tối đa chỉ có thể có hai người ta, nếu lại thêm kẻ khác, vô luận là ai, ta đều sẽ hủy hắn, làm cho hắn trên đời này ngay cả tro cũng không còn sót lại.” Ngữ khí cường thế hàm chứa ý tuyệt nhiên.

“Ừ…” Khó khăn lên tiếng trả lời, Bạch Tang Vận đã đau đến không còn tri giác.

Không nói thêm gì nữa, Lưu Hoài Diệp hôn lên Bạch Tang Vận bắt đầu luật động, mà Lam Khuyết Dương ở phía sau cũng phối hợp với Lưu Hoài Diệp động lên, bên trong xe, huyết tinh khí nhàn nhạt giữa tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào phiêu tán…