Chương 9: Dựa vào nhau

Ngoại ô kinh thành một năm sau

“Tiêu Tương thủy, thủy tiêu tiêu. Liên bồng hồ thượng diêu, ngư nhi thủy trung nhạc. Oa oa tiếu, trích nhất lạp liên tử điềm tư tư; oa oa khốc, tróc nhất điều tương ngư mạn du du; oa oa hỉ, viên viên đích diệp diệp phù phiêu phiêu; oa oa nộ, bàn bàn đích đỗ đỗ trầm điện điện, hô lạp nhất thanh lạc thủy gian.”

(1)

Trên hồ Tiêu Tương mỹ lệ, thuyền đánh cá tới lui không ngớt, hài đồng trên thuyền vừa hái hạt sen, vừa xướng bài ca dao không biết ai phổ. Mấy bé trai nghịch ngợm, mông trần bơi lội chơi đùa trong nước. Cách đó không xa, một cái thuyền lớn được trang trí xa hoa thuận theo dòng nước chậm rãi đi về phía trước, mấy nhà thuyền bắt cá tò mò nhìn quanh, đoán không ra đây là chiếc thuyền nhà ai.

“Hoàng thượng, Mạc chủ tử đã dậy.” Trong thuyền, Trương Chính đang canh giữ phía trên nhẹ nhàng chạy xuống, nhỏ giọng bẩm báo với thánh thượng đang ngồi bên trong thuyền phê duyệt tấu chương.

“Nha? Hôm nay sao dậy sớm như vậy?” Lưu Hoài Diệp buông tấu chương, đứng dậy đi theo Trương Chính lên tầng hai, đi vào góc buồng.

“Tang Ức, chính là người bên ngoài làm ầm ĩ ngươi?” Lưu Hoài Diệp ngồi vào cạnh giường, một tay ôm người nửa ngồi dậy còn chưa thanh tỉnh, một tay đỡ lấy canh sơn tra

(2)

Trương Chính bưng tới.

“Thôi…” Uống hai ngụm, Mạc Tang Ức liền đưa tay đẩy bát ra khỏi miệng, trên mặt hơi nhíu tựa vào trên người Lưu Hoài Diệp nói hai chữ: “Chua quá.”

“Chua quá?” Lưu Hoài Diệp liền nếm nếm chỗ Mạc Tang Ức vừa mới uống qua, sau đó cầm chén giao cho Trương Chính, “Quả thật có chút chua. Canh này hôm nay do ai làm?” Thanh âm Lưu Hoài Diệp trở nên trầm thấp.

“Bẩm hoàng thượng…” Trong lòng Trương Chính biết hoàng thượng đây là sinh khí, đang nghĩ nên trả lời như thế nào, chợt nghe một đạo thanh âm mềm mại vang lên.

“Hoài Diệp, cho vào chút đường là được.” Mạc Tang Ức mắt ngái ngủ lờ mờ tựa vào vai Lưu Hoài Diệp, một tay khoác lên bên kia Lưu Hoài Diệp, nói xong, liền ngáp một cái.

“Còn không mang đường lại đây?!” Lưu Hoài Diệp ngồi lui về phía sau, để Mạc Tang Ức có thể dựa vào thoải mái chút, lập tức phân phó.

“Dạ, hoàng thượng!” Trương Chính vội buông bát, chạy đi lấy đường. “Tang Ức, ngủ tiếp đi, trời còn sớm.” Lưu Hoài Diệp dùng tiếng nói ôn nhu khác hẳn ban nãy nói, nâng nhẹ tay ấn thái dương Mạc Tang Ức.

“Ta muốn uống canh sơn tra.” Nửa nhắm mắt, Mạc Tang Ức lầm bầm một tiếng.

Lưu Hoài Diệp nở nụ cười, nhẹ chạm một cái vào chóp mũi Mạc Tang Ức: “Được, vậy uống hết canh sơn tra lại ngủ tiếp.”

“Ưm…” Mạc Tang Ức lên tiếng đáp, che miệng lại ngáp một cái, ngôn ngữ mơ hồ mở miệng: “Hôm nay không được phạt người.” Khác với mọi người sợ hãi hoàng thượng Lưu Hoài Diệp, Mạc Tang Ức lại một chút cũng không cung kính hạ lệnh.

“… Được, ta không phạt, uống hết canh lại ngủ tiếp, trông mắt ngươi còn không mở ra được.” Lấy thang đã thêm đường, Lưu Hoài Diệp nếm nếm mùi vị thấy vừa, lúc này mới đút đến bên miệng Mạc Tang Ức, đối Mạc Tang Ức, Lưu Hoài Diệp cũng không xưng “trẫm”.

Từ từ nhắm hai mắt uống hết thang, lại uống chén trà súc miệng, Mạc Tang Ức lúc này mới lại ngủ. Qua một hồi, đợi cho người trong lòng đã ngủ rồi, Lưu Hoài Diệp nhẹ nhàng đặt Mạc Tang Ức xuống, đắp lên cho hắn cái chăn mỏng rồi lặng lẽ ra ngoài.”

“Nếu lại có lần sau, trẫm tuyệt đối không khinh tha!” Hạ bậc thềm bằng gỗ trở lại khoang thuyền tầng một, Lưu Hoài Diệp lạnh lẽo mở miệng.

Trương Chính vừa nghe lập tức đáp lại: “Dạ, hoàng thượng, nô tài liền đi phân phó xuống.” Vừa rồi nếu không phải Mạc chủ tử cầu tình, hôm nay ngự trù

(3)

làm thang cho Mạc chủ tử sợ là khó tránh khỏi phải chịu đau đớn về thể xác.

………

“Hoài Diệp, Khuyết Dương đi nhiều ngày như thế, sao còn chưa trở về?” Chập tối, Mạc Tang Ức trở lại trong cung dùng xong cơm hỏi hướng người ngồi đối diện.

“Sẽ sớm trở lại, An Dương cách kinh thành hơi xa, ngươi kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày.” Lưu Hoài Diệp đứng dậy kéo tay Mạc Tang Ức đi ra khDưỡng Đức điện – tẩm cung của Lưu Hoài Diệp.

Chậm rãi bước vào tiểu hoa viên sau tẩm cung, nghe người bên cạnh ho khan vài tiếng, Lưu Hoài Diệp vội dừng lại nâng mặt Mạc Tang Ức lên căng thẳng xem từ trên xuống dưới: “Tang Ức, chính là thấy khó chịu sao? Sao lại ho? Người đâu! Tuyên thái y!” Chưa đợi Mạc Tang Ức trả lời, Lưu Hoài Diệp liền lập tức hạ lệnh truyền ngự y.

“Chờ một chút!” Mạc Tang Ức vội la to, có phần buồn bực mở miệng: “Chưa cần tuyên thái y, ho khan vài tiếng thôi, đừng lại nghĩ bức ta uống thuốc.” Nhớ từ sau khi tỉnh lại, liền không ngừng bị hai người kia đổ xuống đủ loại thuốc thang, Mạc Tang Ức vẻ mặt kháng cự.

“Tang Ức, ta chỉ laf gọi thái y mau tới xem ngươi một cái, ai nói để ngươi uống thuốc?” Lưu Hoài Diệp hai tay ôm Mạc Tang Ức ôn nhu thuyết phục, sau đó đưa mắt ra hiệu với Trương Chính đang ở phía sau Mạc Tang Ức, Trương Chính lập tức nhẹ nhàng lùi ra phía sau mấy bước, xoay người nhanh chóng đi hướng thái y.

“Không phải do các ngươi sao?” Mạc Tang Ức giận trừng mắt nhìn Lưu Hoài Diệp, “Ta không phải là bị thương đầu óc sao? Sao phải uống thuốc ròng rã nửa năm.” Nhớ tới quãng thời gian kia, Mạc Tang Ức liền cảm thấy được bụng có chút nhộn nhạo.

“Được được, là lỗi của ta, lần này tuyệt đối không bắt ngươi uống thuốc, được không? Cũng chỉ là để thái y xem một cái, ta sợ ngươi hôm nay đi ra ngoài bị phong, càng để lâu càng phải uống thuốc đấy.” Lưu Hoài Diệp khéo léo khuyên nhủ, nửa kéo Mạc Tang Ức trở về tẩm cung.

………

“Hoàng thượng, Mạc vương gia chỉ là bị chút phong hàn, thần kê chút thuốc, uống hết ba thang sẽ không sao.” Thái y cẩn thận chẩn xong, cúi đầu bẩm báo. “Ta không uống thuốc!” Mạc Tang Ức vừa nghe, tức khắc phản đối.

“Các ngươi đi xuống trước.” Đứng ở bên giường, Lưu Hoài Diệp vẫy tay ra hiệu cho thái y và cung nữ thái giám hầu hạ lui, ngồi xuống sờ lên trán Mạc Tang Ức hơi hơi sốt. “Ngủ một giấc là được rồi, lần này nói cái gì cũng đừng nghĩ khiến ta uống thuốc!” Sợ Lưu Hoài Diệp đổi ý, Mạc Tang Ức kiên quyết lặp lại.

“Tang Ức, ‘thuốc đắng dã tật’, nếu phong hàn nặng thêm thì biết làm thế nào?” Nửa năm qua, Lưu Hoài Diệp mới phát hiện người này cư nhiên có một mặt như hài đồng. “Ngươi ủ ủ cho ta là được, trước kia khi Khuyết Dương phát sốt chính là ta ủ cho hắn.” Mạc Tang Ức không cần nghĩ ngợi phản bác, dứt lời, hắn liền sửng sốt, Lưu Hoài Diệp cũng sửng sốt.

“Ưm?” Mạc Tang Ức vỗ đầu, nghi hoặc nhìn về phía Lưu Hoài Diệp, “Hoài Diệp, ta vừa mới nói cái gì?”

Ánh mắt Lưu Hoài Diệp nháy một cái, lập tức cười nói: “Ngươi nói ngươi không uống thuốc, để ta ủ ủ cho ngươi.”

“Không phải câu này…” Mạc Tang Ức gắng sức nhớ lại, “Ta có đúng hay không nói ‘trước kia khi Khuyết Dương phát sốt chính là ta ủ cho hắn’?” Mạc Tang Ức nhu nhu đầu, thế nào cũng không nhớ nổi hắn ủ cho Khuyết Dương bao giờ.

“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” Kéo tay Mạc Tang Ức, Lưu Hoài Diệp kéo người đến ngực, dọc theo mái tóc bạc mượt mà của người này hỏi, “Tang Ức, như vậy là muốn nhớ lại chuyện trước kia?”

“Ừm… Trong đầu trống rỗng, dù sao vẫn cảm thấy ta đã quên một chuyện rất quan trọng.” Không biết từ khi nào quen với tư thế này, Mạc Tang Ức vẫn không nhúc nhích mà dựa vào ngực Lưu Hoài Diệp, nửa năm trước hắn tỉnh lại, hắn đã quên hết thảy, chỉ láng máng nhớ được Hoài Diệp cùng Khuyết Dương. Bọn họ nói hắn vì cứu Hoài Diệp, bị thương đầu óc, nhưng hắn lại cảm thấy chung quy có chỗ nào không đúng, nhưng lại nghĩ không ra đến tột cùng ra sao.

“Ha hả, ngươi có phải đã quên chỗ ngươi giấu bạc hay không?” Lưu Hoài Diệp đúng lúc dời đi tâm tư của Mạc Tang Ức.

“… Có lẽ…” Mạc Tang Ức nghĩ ngợi rồi gật gật đầu.

“Đã quên thì quên đi, ta không thiếu nhất chính là bạc.” Lưu Hoài Diệp nửa đùa nửa thật nói, trong mắt lại mang theo vài phần tuyệt nhiên.

Mạc Tang Ức lại không có vì những lời này của Lưu Hoài Diệp mà bị ảnh hưởng, trái lại toát ra một tia lo lắng: “Hoài Diệp… Ta vẫn phải ở trong cung sao?”

“Vì sao hỏi như vậy?” thân mình Lưu Hoài Diệp dừng một chút, thần sắc đóng băng.

“Hoài Diệp, ta là nam tử, sao có thể vẫn ở mãi trong cung. Trước khi ta gặp chuyện hẳn là có chỗ của riêng mình đi, ta vẫn là nên quay về chứ, ta cũng đã ở trong cung hơn nửa năm, cũng cần phải trở về. Hơn nữa… trong cung là nơi ở của phi tử của ngươi, ta ở đây không thích hợp.” Khi vừa tỉnh lại, hắn quả thật rất suy yếu, không thể chăm sóc chính mình, nhưng bây giờ nếu hắn đã không sao, trở về thì tốt hơn. Trong khoảng thời gian này, Mạc Tang Ức vẫn muốn cùng Lưu Hoài Diệp nói chuyện này.

“Chẳng có gì không thích hợp, ngươi vẫn là ở trong cung, nào có phủ trạch gì, chính là ngươi nghe người nào trong cung nói huyên thuyên?” Lưu Hoài Diệp kéo Mạc Tang Ức, ở nơi hắn không nhìn thấy khẽ vung tay xuống, một đạo nhân ảnh lặng yên không một tiếng động nhanh đi ra ngoài.

Mạc Tang Ức ho nhẹ vài cái, có phần mệt mỏi ghé vào ngực Lưu Hoài Diệp, khẽ nói: “Hoài Diệp… Không ai nói gì, chính là ta cảm thấy được có phần không thích hợp, ta sao có thể vẫn ở trong cung chứ?” Cố gắng nhớ lại hơn hai mươi năm đã quên, nhưng vẫn trống rỗng như trước.

“Tang Ức, ngươi từ nhỏ đã ở trong cung, sau mặc dù được phong vương, nhưng vì thân mình không tốt, ta bảo phụ hoàng lưu ngươi trong cung, tới sau khi ta đăng cơ, hiển nhiên lại càng không để ngươi xuất cung.” Lưu Hoài Diệp nói lí do thoái thác từ sau khi người này tỉnh lại, bọn họ đã nghĩ ra. “Nhưng mà…” Mạc Tang Ức vẫn là cảm thấy nên ra cung ở.

“Đừng có nhưng mà, ngươi bây giờ chuyện duy nhất cần để tâm chính là chăm sóc cơ thể mình cho tốt.” Lưu Hoài Diệp chặn lời nói của Mạc Tang Ức, có phần kiên quyết nói.

“Hoài Diệp… Ta cả ngày chỉ ở trong cung ăn ăn ngủ ngủ, không làm cái gì, nào có vương gia như ta?” Mạc Tang Ức thấy hết hi vọng xuất cung, đành phải cùng Lưu Hoài Diệp thương lượng đòi chút việc để làm.

“Sao lại không có? Vả lại, trước đây ngươi mỗi ngày đều phải giúp ta làm rất nhiều chuyện, thường thường một ngày chỉ có thể ngủ hai canh giờ, vốn cơ thể ngươi đã không tốt, sau lại càng kém hơn. Khi đó ngươi cũng không chịu nghe ta, ta ngăn cũng ngăn không được, khuyên cũng khuyên không xong. Nếu không phải ngươi xảy ra chuyện, chỉ sợ ngươi còn không thể giống hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi một chút như vậy.” Lưu Hoài Diệp nói rất chậm, nghĩ tới quãng thời gian trước kia, sau khi nói xong, thấy người trong lòng không có lên tiếng, Lưu Hoài Diệp cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện người này đã ngủ rồi.

Yêu thương sờ lên hai gò má lộ vẻ bệnh tật, Lưu Hoài Diệp nhẹ nhàng hôn hôn mắt Mạc Tang Ức: “Tang Vận, ngươi không cần làm cái gì, chỉ cần sống, chỉ cần có thể dựa vào ta như vậy, thế cũng đủ để ta cả đời cảm tạ sự chiếu cố của trời xanh rồi.”

Chú thích

(1) Cái này là một bài ca dao, hình như do chị neleta tự chế vì ta search không được O.o, tạm dịch:

Nước Tiêu Tương, nước rả rích. Đài sen trên hồ đung đưa, con cá trong nước vui mừng. Em bé cười, hái một hạt sen ngòn ngọt; em bé khóc, bắt một cá Tương chầm chậm; em bé vui, lá tròn tròn nổi bềnh bồng; em bé giận, cái bụng mập mạp nằng nặng, vụt một tiếng rơi xuống nước.



(2) sơn tra thang: thang thuốc làm từ sơn tra (táo mèo), chủ yếu tác dụng lên hệ tuần hoàn, giảm đau và an thần.



(3) ngự trù: đầu bếp trong cung