Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tất cả những gì anh ta cần là một lời đảm bảo từ nhà họ Tô, thì mọi vấn đề của anh ta sẽ được giải quyết.

Trao đổi quyền nuôi dưỡng Tô Bảo để anh ta lấy lại vinh quang cũng là phần thưởng nho nhỏ vì đã nuôi dạy Túc Bảo lâu như vậy.

Sau trò hề vừa rồi, Túc Bảo thay quần áo và xuống chuẩn bị cắt bánh lần nữa.

Bất kể sự việc như thế nào, mọi người xung quanh đều trưng ra khuôn mặt tươi cười và chúc Túc Bảo sinh nhật vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên có nhiều người chúc mừng sinh nhật bé như vậy, Túc Bảo không khỏi cảm thấy vui vẻ, chuyện không vui vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Bà cụ Tô ân cần nói: “Túc Bảo lại đây,

con hãy ước một điều ước đi!”

Túc Bảo chắp tay, nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng thành kính.

Bé hy vọng mẹ sẽ được hạnh phúc trên trời kia, và bé cũng hy vọng có thể gặp lại mẹ.

Bé hy vọng bà ngày càng khỏe hơn, có thể đứng dậy và chạy thật nhanh như bé vậy.

Hi vọng cậu cả làm ăn phát đạt, cậu hai… cậu ba……

Bé đã ước tất cả những gì cho ông bà và các cậu nhưng bé lại quên mất bản thân.

Tô Dịch Thần bế bé lên, cười nói:

“Thổi nến đi nào!”

Túc Bảo hít sâu một hơi, hai má phồng lên, thổi phù ra một hơi.

Thật không may, đứa trẻ quá nhỏ nên chỉ thổi tắt được một ngọn nến.

Mọi người không nhịn được cười nhìn Túc Bảo, mấy ông cậu đi tới, đi theo bé thổi tắt ba cây nến còn lại.

DÀNH CHO BẠN

Mọi người đang muốn vỗ tay hoan hô, nhưng vào lúc này, một thanh âm cực kỳ đột ngột vang lên: “Túc Bảo. . . !”

Mục Thấm Tâm và Lâm Phong vừa chen vào, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này, không khỏi buồn bực.

Bọn họ thì chật vật, đau khổ còn Túc Bảo lại vui vẻ ở đây cắt bánh sinh nhật.

Nhưng dù buồn bực thế nào cả hai không quên kế hoạch của mình.

Mục Thấm Tâm yếu ớt, hai mắt đỏ hoe nói: “Túc Bảo… Sinh nhật vui vẻ, mẹ đến muộn.”

Lâm Phong cũng nói: “Ba và mẹ đã mang quá đến cho con quà .”

Túc Bảo vừa nhìn thấy hai người bọn họ, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến mất, khóe miệng không khỏi xụ xuống. Bé quay mặt đi, không thèm nhìn hai người họ một cái.

Ông cụ Tô sắc mặt khó coi, tức giận quát: “Ai cho các người bước vào đây? Cút ra ngoài!”

Không ngờ, Lâm Phong cùng Mục Thấm Tâm ‘bụp’ một cái, đều quỳ xuống!

Lâm Phong vẻ mặt áy náy: “Ba vợ, con sai rồi, con thừa nhận lúc Tô Bảo còn nhỏ là con quá bận rộn không quan tâm đến con bé! Đây là lỗi của con, đứa nhỏ trong bụng Thấm Tâm đã sáu tháng tuổi rồi, nhưng không ngờ đột nhiên mất, trong cơn tức giận không kiềm chế được đã đánh Túc Bảo hơi mạnh tay..”

Nước mắt của Mục Thấm Tâm lặng lẽ rơi xuống, với vẻ mặt đau khổ nhưng lại cố tỏ ra bao dung: “Túc Bảo, là mẹ không tốt… Lúc con cần nhất, mẹ đã không ở bên cạnh con…”
« Chương TrướcChương Tiếp »