Chương 9

Sư phụ của tiểu tư

Từ khi Mộ Dung Thanh – thiếu gia của Mộ Dung sơn trang có thϊếp thân tiểu tư, toàn bộ người trong Mộ Dung sơn trang ― từ Mộ Dung lão gia, cho tới tôi tớ nha hoàn đều thở phào nhẹ nhõm…

“Bão Cầm ―”

“Bão Cầm ―”

“Bão Cầm ― lão gia cho gọi ngươi ―”

“Bão Cầm ― lão gia muốn hỏi ngươi ―”

“Ai!” Phía sau cây hoè lớn trong hậu viện, một cái đầu nhỏ ló ra, bốn năm người hầu liền chạy tới, “Bão Cầm! Thiếu gia ở đâu? Lão gia tìm khắp nơi!”

“Thiếu gia hả ― ” Hai con ngươi nhỏ tròn tròn trên cái đầu nhỏ tròn tròn đảo qua đảo lại, ngón tay chỉ về phía sau, “Thiếu gia trốn ở sau nhà ― nhưng mà ― ”

Không đợi đứa trẻ nói xong, mấy tên người hầu đã nhanh chóng chạy đến, chỉ một lát đã thấy Mộ Dung Thanh trừng lớn hai mắt, miễn cưỡng đi ra cùng đám người hầu.

“Nhưng mà ― thiếu gia không cho ta” Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của thiếu gia, đứa trẻ đem hai chữ “nói ra” nuốt xuống.

Mộ Dung Thanh tức giận đi tới trước mặt thϊếp thân tiểu tư của hắn, lớn tiếng quát, “Bão Cầm, ta đã nói bao nhiêu lần, lúc theo ta người khác gọi ngươi ngươi không phải đáp lại! Không được nói cho họ biết ta ở đâu!”

Đứa trẻ hơi co rúm người, vô cùng ấm ức bĩu bĩu môi, “Nhưng lão gia phân phó nếu lão gia gọi nhất định phải trả lời… ”

“Ngươi nghe lời lão gia, không nghe lời ta?” Mộ Dung Thanh nghe thấy đứa trẻ cãi lại, càng thêm tức giận, “Ngươi có nghe lời thiếu gia nữa không?”

“Nghe! Ta nghe!” Đứa bé không ngừng gật đầu, “Bác quản gia nói, ta là người của Mộ Dung gia, mỗi câu thiếu gia phân phó đều phải nghe, nhưng mà…” Đứa trẻ bắt đầu giơ ngón tay lên, “Trên thiếu gia còn có ― lão gia, phu nhân. Nơi này lớn nhất chính là lão gia, thứ hai là phu nhân, thứ ba mới là thiếu gia… Nghe lão gia đầu tiên, nghe phu nhân thứ hai, nghe thiếu gia thứ ba… ”

“Được lắm! Thứ ba mới nghe ta có phải không?” Thiếu gia lộ ra nụ cười lạnh lùng hoàn toàn không phù hợp với tuổi, hàm răng trắng khiến người ta không rét mà run, “Buổi tối hôm nay sẽ không có canh thịt bò Tây hồ!”

Từ khi Mộ Dung sơn trang được thành lập đến nay, thiếu gia thiên phú thông minh nhất cũng là nghịch ngợm phá phách nhất, phải đổi tiên sinh (thầy giáo) nhiều lần nhất, khiến phụ mẫu tóc bạc sớm nhất, ngôi sao gây tai họa Mộ Dung Thanh thiếu gia không tình nguyện bị người hầu trong nhà đưa đến gặp Mộ Dung lão gia.

Chỉ còn lại tiểu tư Bão Cầm luôn tuân thủ quy định, luôn vâng lời, một lòng một dạ trung thành với Mộ Dung gia, chỉ hơi tham ăn một chút xíu, đang nuối tiếc canh thịt bò Tây hồ mà bản thân ba ngày nay luôn hân hoan chờ đợi.

Đám người hầu một người lại một người đi qua, mỗi một người đều đưa ánh mắt vừa cảm kích vừa thông cảm về phía Bão Cầm đang giống như gặp phải đả kích rất lớn ― nhờ có Bão Cầm, hiện tại chỉ trong hai canh giờ là có thể tìm được thiếu gia. Trước kia nếu không phải thiếu gia chơi chán hay là đói bụng tự động xuất hiện, căn bản ngay cả vạt áo thiếu gia cũng không chạm được đến. Toàn bộ người hầu từ trên xuống dưới chẳng phải vì không tìm được thiếu gia mà đều từng bị lão gia mắng?

Bây giờ người nào trong Mộ Dung sơn trang cũng biết, muốn tìm thiếu gia, chỉ cần gọi “Bão Cầm” là được. Ai bảo thiếu gia đến chỗ nào cũng đều mang theo thϊếp thân tiểu tư của hắn? Mà tiểu tư này vừa thành thật vừa rất đáng yêu.

Đến cả Mộ Dung lão gia cũng vuốt râu nói, may mà còn có đứa bé Bão Cầm này, nếu không Thanh nhi thật sự sẽ nghịch ngợm hơn nữa.

Bởi vậy, mọi người đều thừa nhận ― cho Mộ Dung Thanh thiếu gia chọn thϊếp thân tiểu tư, là quyết định rất trọng đại, rất chính xác, rất anh minh của Mộ Dung sơn trang từ trước tới nay.

“Sẽ không có canh thịt bò Tây hồ!”

Lời nói của thiếu gia dường như còn vang vọng bên tai… Ta ngơ ngẩn ngồi tại chỗ, một lúc sau ― “Oa! Thiếu gia, ngươi gạt ta. Ngươi ngày hôm qua rõ ràng nói chỉ cần ta đồng ý làm cướp để ngươi bắt, ngươi sẽ cho ta ăn canh thịt bò còn lại của ngươi!”

Đau lòng quá đau lòng quá đau lòng quá.

Thiếu gia gạt người!

Ta ngừng khóc, ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra thiếu gia cùng bọn họ sớm đã đi xa.

Là bác quản gia nói, thiếu gia phải nghe lời lão gia, Bão Cầm phải nghe lời thiếu gia, đương nhiên càng phải nghe lời lão gia.

Thiếu gia không nghe lời lão gia, là thiếu gia sai, không phải Bão Cầm sai.

Không phải Bão Cầm không đúng, nên phải để Bão Cầm ăn canh thịt bò Tây hồ.

Thiếu gia không cho Bão Cầm ăn canh thịt bò Tây hồ là thiếu gia xấu.

Ta không thèm để ý tới tên thiếu gia xấu xa kia nữa!

Trong lòng giận dỗi, ta lấy tay chùi nước mắt, nhìn khắp xung quanh, trông thấy một cây đại thụ già cao lớn ― “Đúng, ta phải trốn đi, không thèm để ý tới tên thiếu gia xấu xa kia nữa!”

Nghĩ trong lòng, tay chân đã lập tức hành động. Đã hơn nửa năm theo thiếu gia, bị ép học công phu cùng thiếu gia hơn nửa năm, ta không còn là đứa nhóc xui xẻo trèo cây bị ngã trước đây. Chỉ thấy ta vụt vụt vụt hai ba cái dễ dàng trèo lên, chọn một cành cây thô làm chỗ ngồi, chỉ thò ra hai cái chân nhỏ trắng trẻo lúc ẩn lúc hiện giữa những cành lá rậm rạp.

Một lúc sau, tiếng bước chân bịch bịch bịch chạy đến, là thiếu gia quay lại.

Lúc nào cũng đều như vậy. Lão gia sốt sắng đi tìm thiếu gia, gào lên muốn dùng tới “gia pháp”, nhưng đến cuối cùng vẫn không nỡ động vào một đầu ngón tay thiếu gia, khiến tính khí thiếu gia càng khó bảo hơn.

Trách ai được, ai bảo phu tử mới dạy thiếu gia ba ngày, liền khen ngợi thiếu gia là kỳ tài từ trên trời xuống, sao Văn Khúc hạ phàm? Ai bảo thiếu gia chỉ mất một năm công phu, liền luyện thành Xuyên Vân kiếm pháp nghe nói người thường phải mất năm năm mới lĩnh ngộ được?

Rõ ràng lão gia xem thiếu gia như bảo bối, nhưng luôn trách phu nhân, “Thanh nhi là do được bà nuông chiều sinh hư!”

Rốt cuộc là ai chiều ai?

“Bão Cầm! Bão Cầm!” Ta từ trên cao nhìn xuống qua các kẽ lá cây thấy đầu của thiếu gia xoay qua xoay lại, tìm kiếm xung quanh, “Bão Cầm, ngươi ở đâu?”

Hừ, ta không thèm để ý ngươi!

Thiếu gia xấu xa không cho ta ăn canh thịt bò Tây hồ!

Ta nấp trên cây, không lên tiếng.

“Hừm? Chạy đâu rồi?” Mộ Dung thiếu gia chưa từng nghĩ ta sẽ trốn đi, không đếm xỉa tới hắn tự nói lẩm bẩm, “Hay là chạy về phòng ăn bánh hoa quế rồi?”

Nói rồi, thiếu gia chạy vụt về phía Thu Ly uyển.

Bánh hoa quế ― ta há hốc miệng. Ta tại sao lại quên bánh hoa quế thiếu gia đặc biệt để lại cho ta buổi trưa hôm nay?

Oa… Canh thịt bò Tây hồ không có, bánh hoa quế cũng không có…

Ánh mắt dõi theo bóng dáng thiếu gia chạy đến Thu Ly uyển, như đang nhìn thấy bánh hoa quế sắp nằm trong bụng thiếu gia.

Cái này… Cái này… Vì bánh hoa quế, ta thấy thiếu gia vẫn còn tốt lắm.

Nghĩ đến đó, ta xoay người, chuẩn bị trèo xuống.

“Hà. Đứa bé thật đáng yêu!” Giọng nói như chuông đồng, tựa như ở bên tai ta vang lên tiếng sấm, ta run rẩy, chân tay luống cuống ôm lấy thân cây, thiếu chút nữa liền rơi xuống từ trên cây.

Ngẩng đầu ― một ông lão khô quắt đứng ở trước mặt ta.

Lão có lẽ rất gầy, nếu không cành cây mảnh như vậy lão làm sao đứng được?

Bởi vì bị lão dọa, ta hung dữ trừng mắt với lão, tiếp tục trèo xuống.

“Ai, bé con, cây cao như vậy, nguy hiểm lắm!”

Chỉ cảm thấy cổ áo bị người níu lên, như cưỡi mây đạp gió, bản thân đã nhẹ nhàng từ trên cây đáp xuống, nhưng chân lại không chạm đất, bởi vì đã bị ông lão quắt queo ôm trước ngực.

Lão không buông ta ra, còn quở trách, “Đứa bé này, sao lại trèo lên cây cao như vậy, rất nguy hiểm!”

Nói xong, lão sờ tới sờ lui trên đầu ta, qua gáy lại lộn trở lại, ra sức nhào nắn.

“Buông ta ra, buông ta ra!” Ta cứ thế gào lên, đấm liên hồi lên ngực lão.

Thiếu gia nói, nếu là người lạ ôm ta, đều là người xấu muốn mang ta nấu lên ăn! Buông ta ra! Buông ta ra! Buông ta ra! Không được đem ta nấu lên ăn!

“A!” Một tiếng kêu kinh ngạc mà vui mừng, khiến lỗ tai ta chấn động đến tê dại, ta nhất thời sợ tới mức không dám nhúc nhích. Chỉ thấy ông lão xấu xa kia hai mắt toả sáng, mắt trừng trừng nhìn ta, lại ở trên xương bả vai ta sờ sờ, “Thật sự là kỳ tài! Kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp!”

“Buông ra… Oa… Hu… Buông ra…” Ta sợ hãi, tiếp tục khóc lớn, “Cứu mạng…”

Tiếng kêu khóc của ta khiến lão chân tay lúng túng. “Đừng khóc… Ngoan… Không khóc…” Lão vỗ mạnh lưng ta, thiếu chút nữa lưng ta bị vỗ nát, “Không khóc… Ta không phải người xấu… Theo ta trở về làm đồ đệ của ta được không? Theo ta học võ công được không?”

“Thiếu gia ― thiếu gia ― ” Ta còn chưa kịp trả lời, ngoài viện đã truyền đến tiếng gọi của A Quý.

Như vớ được cứu tinh, ta kêu to, “A Quý! A Quý!”

“Thiếu gia? Thì ra ngươi chính là con trai của Mộ Dung Tùng.” Đột nhiên cơ thể được buông lỏng, chân chạm đất, hóa ra là lão già quắt queo buông ta xuống.

“Lát nữa ta lại đến tìm ngươi, nhất định phải nhận ngươi làm đồ đệ.” Lão nói vô cùng chắc chắn.

“A Quý! A Quý!” Không để ý lão kia nói gì, tầm mắt vừa thấy bóng dáng của A Quý, ta liền chạy đến, “Cứu ta! A Quý!”

A Quý nhìn thấy ta, giống như thấy được cứu tinh, “Thiếu gia… Thiếu gia… Thiếu gia tìm ngươi khắp nơi! Bão Cầm, mau theo ta!”

A Quý kéo ta đi, ta kêu to “A Quý! Có người xấu muốn bắt ta nấu lên ăn…”

“Cái gì? Người xấu nào?” A Quý không nghe rõ lời nói của ta, quay đầu lại hỏi.

“Chính là hắn…” Ta xoay đầu, nhưng phát hiện phía sau không có ai.

Vừa tới Thu Ly uyển, cánh tay đã bị thiếu gia nắm lấy, “Bão Cầm, ngươi chạy đi đâu vậy?”

“Ô… Oa… Thiếu gia!” Bị ông lão vừa rồi doạ đến rối loạn, vừa thấy thiếu gia ta ngay lập tức nép vào trong lòng thiếu gia, hoàn toàn không chú ý thiếu gia hôm nay mặc áo khoác mới, nước mắt nước mũi chùi hết lên trên đó, “Thiếu gia… Hức… Ta thiếu chút nữa bị người xấu bắt về nấu lên ăn… Hức… Thiếu gia… Bão Cầm rất sợ…”

“Cái gì cái gì? Ngươi nói sao? Ai muốn nấu ngươi lên ăn?” Thiếu gia bị ta làm hoảng sợ, ôm lấy ta, cố gắng dùng tay áo lau mặt ta.

“Hu… Có, có một lão già lạ lắm… Lão ôm ta… Còn nắm chỗ này ― ” Ta chỉ chỉ vào bả vai của mình, “Thiếu gia ngươi đã nói, nếu là người lạ ôm ta, đều là người xấu muốn mang ta nấu lên ăn… Hức… Thiếu gia… Ta thiếu chút nữa đã bị lão bắt đi… May là A Quý đến kịp… Hu… Thiếu gia…”

Thiếu gia ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy của ta, “Đừng sợ! Bão Cầm… Có ta ở đây, không ai dám ức hϊếp ngươi!”

Lời nói của thiếu gia như có ma lực, ở trong ngực hắn, ta dường như không còn sợ hãi. Ta khóc thút thít ngẩng đầu, trong đôi mắt đẫm lệ mông lung mờ mịt, tại sao trên mặt thiếu gia lại mang theo ý cười chứ, chẳng lẽ ta nhìn nhầm sao?

“Ngươi nói lại xem, là ông lão như thế nào?” Thiếu gia hỏi.

“Ta không biết.”

“Hắn có nói gì không?”

“Ta… Ta không nghe rõ… Đúng rồi! Hình như nói là muốn ta cùng hắn học võ công…”

“Hừ ―” Thiếu gia không vui hừ một tiếng, “Cùng hắn học võ? Bão Cầm, ngươi chỉ được học võ công cùng ta, biết chưa! Đúng rồi, ngoài bả vai, hắn còn sờ chỗ nào của ngươi?”

“Không có.”

“Hừ, cũng không khác biệt lắm.” Sau đó thiếu gia lại thấp giọng nói thầm một câu, “Có lẽ lại là tên nào đó cảm thấy Bão Cầm đáng yêu!”

“Thiếu gia…” Ta kéo tay áo thiếu gia, rụt rè gọi.

“Sao?”

“Thiếu gia ngàn vạn lần đừng để ta bị người xấu ăn thịt, được không?” Ta ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên nhìn hắn, ta thật sự rất sợ rất sợ bị ăn thịt.

“A” Khóe miệng thiếu gia giãn ra thật lớn, liền sau đó lập tức nghiêm mặt, nhanh đến độ khiến ta cảm thấy có chút hoa mắt. Chỉ thấy thiếu gia nghiêm mặt nói, “Vậy ngươi về sau phải nghe lời ta, ta tới chỗ nào, ngươi liền tới chỗ đó!”

“Dạ!” Ta lập tức trả lời. Có câu nói này của thiếu gia bảo đảm, ta liền an tâm. Thiếu gia rất lợi hại, Bão Cầm vô cùng vô cùng sùng bái thiếu gia!

“Bây giờ mới ngoan!” Thiếu gia nghe được ta trả lời không chút do dự, mặt mày vui mừng tươi cười, mang một cái khay đặt trước mặt ta, “Nè, mau ăn lúc còn nóng!”

A… Bánh hoa quế!

Canh thịt bò Tây hồ!

“Không phải thiếu gia nói không cho ta ăn sao?” Ta mở to hai mắt nhìn, nhìn thức ăn trước mắt thơm ngào ngạt, nước miếng không kìm được chảy xuống.

“Đó là ta nhất thời tức giận nói, ngươi nghĩ là thật? Ngốc quá!” Thiếu gia gõ đầu ta ― đau quá! “Những thứ này là thức ăn ngươi thích, ta đều để lại cho ngươi! Ta tìm ngươi nửa ngày, nếu không tìm được thì nguội mất! Vẫn còn nóng, mau ăn đi!”

“Dạ! Thiếu gia vạn tuế!” Hai tay ta đều cầm thức ăn, vui vẻ dùng hai tay cầm bánh hoa quế, nhanh chóng đem chiếc bên tay trái nhét vào miệng mình, nhưng không quên đem chiếc bên tay phải đút vào miệng thiếu gia, “Thiếu gia, bánh hoa quế rất ngon… Ui da, ngươi cắn vào ngón tay ta rồi!”

“Thiếu gia.” A Phúc ở ngoài cửa khẽ gọi.

“Chuyện gì?” Miệng thiếu gia buông ngón tay ta ra, dường như còn tiếc nuối liếʍ liếʍ vụn bánh hoa quế trên tay ta.

“Lão gia cho mời ngài đến đại sảnh.”

“Không phải vừa mới gọi ta đến sao, như thế nào bây giờ lại gọi ta?” Thiếu gia không vui nói, nhưng vẫn chỉnh lại y phục. Xoay người, nhìn nhìn ta, lau lau khóe miệng ta, “Bão Cầm, đi cùng ta!”

Ta theo thiếu gia đến đại sảnh.

Còn chưa vào đến đại sảnh, đã nghe thấy tiếng cười hài lòng của lão gia, “Tiền bối quá khen! Quá khen! Thật sự là đã đề cao tiểu khuyển (chỉ con mình)!”

“Mộ Dung trang chủ, con trai ngươi thật sự là như vậy đấy, xương cốt nó chính là trăm năm khó gặp. Ta tìm khắp võ lâm vẫn chưa tìm thấy người kế tục ta, không nghĩ tới ông lại có một đứa con có tố chất như vậy… Ha ha… Minh Ngọc bí quyết của ta có người kế thừa… Ha ha… Có người kế thừa rồi!” Tiếng cười sang sảng tràn đầy hào khí. Ô? Tại sao nghe quen tai như vậy?

“Giang tiền bối, người muốn truyền Minh Ngọc bí quyết cho tiểu nhi? Đó chẳng phải là tâm pháp tối cao của Vô Tương thần công sao?!”

“Đương nhiên, lời lão phu nói ra nhất ngôn cửu đỉnh, trong chốn giang hồ ai không biết? Làm sao lại lừa gạt ông?”

“Đúng thế! Đúng thế!” Mộ Dung lão gia đáp lời, quay đầu thì thấy thiếu gia đưa ta đến, liền gọi, “Thanh nhi! Đến đây, mau tới đây bái kiến Giang tiền bối!”

Tuy rằng thiếu gia luôn khiến sơn trang huyên náo đến gà bay chó sủa, nhưng thật ra lễ nghi trước mặt người khác vẫn rất đúng mực. Chỉ thấy hắn lễ độ quay về phía người ngồi cạnh lão gia rồi hành lễ, nói, “Giang tiền bối.”

“Ha ha! Thanh nhi, sau này con nên gọi là sư phụ! Giang tiền bối chính là lão nhân được võ lâm tôn vinh là Tiêu Dao Ông! Lão nhân lần này tới gặp vi phụ là muốn nhận con làm đồ đệ. Thanh nhi, có thể được Giang tiền bối chỉ dạy, đây chính là vận may của con…”

Sư phụ của thiếu gia? Ta tò mò từ sau lưng thiếu gia thò đầu ra… A, đây không phải người xấu muốn ăn ta sao!

Xem ra không chỉ ta giật mình, chỉ thấy ông lão kia giật mình chỉ vào Mộ Dung Thanh, “Mộ Dung trang chủ, đây là lệnh lang (con trai)?”

“Đúng thế.” Mộ Dung trang chủ vuốt vuốt chòm râu cười, lời nói biểu lộ sự đắc ý.