Chương 7

Đạp Tuyết chạy rất xa rồi, ta mới kịp phản ứng, ta nhấc bàn tay Mộ Dung Thanh đang vòng qua lưng ta, “Buông ra, ta muốn xuống ngựa, ta không muốn cùng một chỗ với ngươi!”

“Sao vậy? Vừa rồi còn rất tốt mà?” Mộ Dung Thanh khó hiểu hỏi.

“Hừ! Ta không muốn đi cùng tên công tử bột như ngươi! Tìm đại mỹ nhân của ngươi đi cùng đi!” Ta tức giận nói.

Thấy đã chạy xa, Mộ Dung Thanh thả chậm tốc độ ngựa, mặt để trên cổ ta cọ cọ, cười nói “Sao, ghen tị?”

“Hừ, ai ghen!” Ta nói, mặt bất tri bất giác đỏ lên.

“Thật sao? Là ai tối hôm qua không ngừng nói, ‘Mộ Dung Thanh, tên đại háo sắc ngươi’, ‘Mộ Dung Thanh, ngươi là tên khốn đứng núi này trông núi nọ’, ‘Mộ Dung Thanh, ngươi dám lấy vợ ta liền chặt đầu ngươi xuống làm cầu đá’ ?”

“Ngươi… Ngươi như thế nào biết?” Đây rõ ràng là ta tự nói một mình trong phòng nhỏ, hắn như thế nào lại biết?

“Ngươi mỗi lần phát giận lại qua đó.” Hắn nhẹ nhàng cắn lên cổ ta, “Ta như thế nào lại không biết?”

“Ta… Ta không có phát giận.” Lời nói của ta rõ ràng không có sức lực.

“Ha ha… Không có?” Hắn ngẩng đầu, xoay cằm ta đối diện với con ngươi sáng trong “Vậy năm dấu tay sâu như vậy trên khung cửa yến thính (phòng bày yến tiệc) là ai để lại?”

“Ngươi… Ngươi…” Nếu hắn đã biết, ta cũng không cùng hắn khách khí, “Vậy ngươi kêu Thanh Liên muội thân thiết thế! Còn tại bàn rượu mắt đi mày lại! Ta tối hôm qua không ở Thu Ly uyển cũng không tới tìm ta! Ngươi chọn một người vợ trong số các nàng là được rồi! Đừng tới phiền ta!” Nỗi ấm ức ngày hôm qua lại trào dâng trong lòng, mũi ta cay cay, kiên quyết giãy dụa định xuống ngựa.

Mộ Dung Thanh cuống quýt ôm chặt ta, “Bão Cầm, Bão Cầm… Là ta không tốt, là ta không tốt! Ai nói ta muốn cưới vợ? Ta không cần các nàng, ta chỉ cần một mình ngươi! Ngày hôm qua… Ngày hôm qua là ta cố ý chọc giận ngươi, ngươi vừa đến yến thính ta đã biết, cố ý làm bộ dáng cho ngươi xem… Còn có… Buổi tối ta ở bên ngoài phòng của ngươi canh cả đêm…”

“Chọc giận ta?” Ta trừng mắt hắn, “Vì cái gì?”

“Ai kêu ngươi luôn không tình nguyện! Có chết vẫn mạnh miệng.” Mộ Dung Thanh cười khổ, “Buổi tối ở trên giường còn đỡ một chút, ban ngày chết cũng không thân thiết với ta! Khiến cho ta đành bắt ép ngươi… Hơn nữa… Tâm ý đã sớm nói với ngươi ngàn vạn lần, cho tới bây giờ ngươi chưa từng nói qua ngươi nguyện ý!”

“Ai nói ta nguyện ý?” Ta hờn giận lẩm bẩm.

“Không nguyện ý?” Mộ Dung Thanh cười đến kỳ dị gãi gãi thắt lưng ta, đó là nơi mẫn cảm nhất của ta, “Vậy tối hôm qua là ai ở trong phòng luôn miệng nói, ‘Mộ Dung Thanh, biết rõ ta thích ngươi còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi"”

“Ta không nói gì cả!” Ta giãy dụa thân mình thoát khỏi móng vuốt sói, lại đem khuôn mặt đang đỏ ửng vùi vào trong ngực hắn.

“Bão Cầm.” Giọng hắn đột nhiên trầm thấp, nghiêm túc, “Ta yêu ngươi! Ta cả đời đều yêu ngươi, ngươi là người duy nhất trong lòng ta!”

Lời nói của hắn dường như ẩn chứa một loại ma lực, khiến tim ta đập liên hồi, mặt ta càng vùi sâu hơn nữa vào ngực hắn, tay, lại nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng hắn.

Hắn đưa tay nâng cằm ta, nhìn thẳng vào mắt ta, “Vậy còn ngươi? Ngươi nói đi, ngươi cả đời ở bên cạnh ta, vĩnh viễn cũng không rời xa ta?”

Ta không phục bĩu môi, “Ai biết ngươi sau này lại yêu tiểu thư nhà giàu nào, ta không tin ngươi.”

“Không tin?” Vẻ mặt nghiêm túc lập tức bị nụ cười tà khí thay thế, hắn cúi đầu, “Được, ta khiến ngươi tin!”

Ưm… Nụ hôn nóng bỏng mê mị cứ thế dây dưa, hắn không ngừng xâm nhập sâu hơn, tiến vào nơi sâu nhất trong khoang miệng ta, khiến ta yếu ớt vô lực, chỉ có thể dựa lên người hắn thở dốc… Thật lâu sau, hắn buông ta ra, chính mình cũng có chút thở dốc, “Tin chưa?”

Mắt ta tràn ngập mê muội, gân cốt như nhũn ra, vô thức gật gật đầu.

Hắn nở nụ cười, lẳng lặng nhìn ta, vuốt sợi tóc trên trán ta, sau đó ôm chặt ta trong ngực.

Một lúc lâu ―

Hắn đột nhiên giương roi, Đạp Tuyết hí một tiếng dài, hăng hái chạy về phía trước.

“Bão Cầm, chúng ta cùng hành tẩu giang hồ!”

.

.

.

Một bàn tay nhỏ trắng tròn, lén với tới cái đùi gà trong bát đặt trên bàn…

“Bốp”, người hầu A Quý đánh lên bàn tay kia, “Bão Cầm, thiếu gia căn dặn, ngươi không được ăn đồ thừa của người khác!”

Tay bị đánh đau, trong đôi mắt to tròn tràn đầy uất ức , hốc mắt đã ngập trong nước mắt, “A Quý, ta đói… ”

A Quý nhìn nhìn đứa bé đáng thương đang cầm cái bát rỗng không, thở dài, “Ngươi có phải đắc tội với thiếu gia hay không? Không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng đây là lệnh của thiếu gia, trong phủ từ trên xuống dưới, ai dám không nghe?”

Nghe thấy hai chữ “thiếu gia”, đứa bé cúi đầu. Nó cũng biết không thể làm trái lời nói của thiếu gia, nhìn cái bát trống trơn trước mặt, lại nhìn đùi gà trên bàn, rốt cuộc nhịn không được, “Oa” một tiếng khóc rống lên.

Cuộc sống bi thảm của ta ở Mộ Dung sơn trang bắt đầu từ bảy ngày trước.

Từ lúc ta có nhận thức đã ở Mộ Dung sơn trang, nghe nói, là Mộ Dung lão gia thấy ta đáng thương, bỏ năm lượng bạc chuộc ta từ trong tay gã buôn người. Lúc mới vào Mộ Dung sơn trang, ta còn không có tên, chẳng qua lúc ấy “Phúc, Lộc, Thọ” còn thiếu một người, liền đặt cho ta là “A Thọ”. Tuy nói là người hầu của Mộ Dung gia, nhưng mà công việc nhẹ nhàng, cơm áo đầy đủ, còn có A Phúc, A Lộc bọn họ chăm sóc ta, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của ta cứ thế trôi đi, cho đến ba ngày trước ―

Mộ Dung lão gia triệu tập người hầu dưới mười tuổi chúng ta lại một chỗ, nói rằng để cho thiếu gia tuyển chọn thϊếp thân tiểu tư (tiểu tư thân cận bên người) .

“Thϊếp thân tiểu tư của thiếu gia một tháng lĩnh lương của hai tháng!”

“Thϊếp thân tiểu tư của thiếu gia công việc nhẹ nhàng!”

“Thϊếp thân tiểu tư của thϊếp gia có thể đi học cùng thiếu gia!”

Những lời này sớm đã lan truyền khắp trong đám người hầu. Sáng sớm, các người hầu đều vội vàng sửa sang lại quần áo, cố gắng biểu hiện thật tốt. Mà ta ― liếʍ liếʍ ngón tay vừa cầm nắm xôi nếp, đi theo mọi người vào trong viện, đứng vào một góc.

Mộ Dung lão gia dẫn thiếu gia tới!

Ta tò mò ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu gia cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt ― thật là đẹp ― áo khoác trên người thiếu gia thật là đẹp! Cẩm bào (áo gấm) kia là hàng thượng đẳng của tơ lụa trang ở kinh thành, so với y phục A Do mặc mấy ngày hôm trước còn đẹp hơn! Nghe nói y phục của A Do là y phục năm trước thiếu gia không mặc vừa, hừ, hắn xem như bảo bối, để ta sờ một chút cũng không cho…

Trong lúc ta suy nghĩ vẩn vơ, lời giáo huấn của lão gia đã kết thúc, chỉ nghe được một câu cuối cùng, “Thanh nhi, tiểu tư của con con tự chọn một người đi!”

Chỉ thấy thiếu gia chậm rãi đi tới trước mặt những người hầu đang kính cẩn đứng thành một hàng, nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui, đôi mắt sáng trong toả ra ánh sáng như đá quý… Đám người hầu căng thẳng đến ngay cả thở mạnh cũng không dám, trông chờ ánh mắt thiếu gia sẽ dừng lại trên người mình ― đương nhiên, trừ ta, bởi vì ta còn đang nhớ đến bộ y phục xinh đẹp của A Do…

Ui da! Đau quá! Thần trí đang phiêu lãng bên ngoài của ta bị cơn đau trên mặt kéo trở về. Thiếu gia không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt ta, còn dùng bàn tay đã luyện qua võ công mang đầy vết chai sần ra sức vuốt ve mặt của ta, giống như đang nhào mì. “A ― đau ― oa!” Ta không chịu được đau khổ giày xéo mà khóc lớn.

Thiếu gia vô lương tâm lại còn cười ha ha, “Ha ha, cha, cha xem hắn bụ bẫm giống đứa bé ôm cá chép trên bức tranh kia! Lúc khóc hai mắt đỏ lên thật đáng yêu!” Nói xong, hắn cố gắng lau nước mắt cho ta, bởi vì cố gắng lau mặt ta quá mức khiến ta bị đau. Ta muốn chạy đi, không muốn để cho hắn lau tiếp nữa, nhưng hắn bắt được ta, sức lực rất lớn nên ta giãy dụa thế nào cũng không thoát được.

“Ta chọn hắn !” Thiếu gia ôm ta trong ngực, lớn tiếng tuyên bố.

Giống như tuyên bố ngày tháng bi thảm của ta đã tới.

Ngày đầu tiên theo thiếu gia, bởi vì một bức tranh, ta bị sửa lại tên;

Ngày thứ hai theo thiếu gia, theo hắn trèo lên cây bắt chim non, dù cố gắng thế nào cũng không trèo thêm được nữa, giữa chừng từ trên cây rơi xuống dưới, rách đầu gối;

Ngày thứ ba theo thiếu gia, thiếu gia muốn chơi trò hiệp khách, hắn đóng hiệp khách ta đóng cướp, bị hắn bắt được vô số lần, cuối cùng hắn bắt được ta đến nhàm chán, đổi lại hắn đóng cướp ta đóng hiệp khách, kết quả là hiệp khách không muốn bắt, tên cướp ép hiệp khách bắt, không bắt không được;

Ngày thứ tư… Ngày thứ tư chính là ngày ác mộng bắt đầu! Chị họ sáu tuổi bên ngoại đến trang chơi, bằng tuổi ta, cắn một miếng bánh quế hoa không muốn ăn nữa liền thưởng cho ta, giữa lúc ta định đưa lên miệng, bị thiếu gia một chưởng rớt xuống! Từ đó thiếu gia hạ nghiêm lệnh, không cho phép ta ăn đồ thừa của người khác!

Ô… Thiếu gia à, ngươi hằng ngày sức lực hơn người, bắt ta chạy đông chạy tây cùng ngươi. Ngươi là thiếu gia, sẽ không phải chịu đói bụng, còn ta… ta mỗi lần trở về đều đã quá giờ dùng cơm, ngay cả cơm thừa cũng không cho phép ta ăn, ngươi muốn đói chết ta à!

Ta nhìn đùi gà trong bát, lại nhìn sang A Quý, biết đùi gà với ta hoàn toàn không có duyên, chỉ còn biết vừa khóc vừa đi ra ngoài cửa, mang cái bánh mì nguội của bữa sáng từ trong ngực ra, để lên miệng cắn.

Ô… Thiếu gia là thiếu gia xấu nhất trên đời!

Mộ Dung phủ luôn luôn đối xử bao dung rộng rãi với hạ nhân, vậy mà lại phân ta theo hầu một thiếu gia xấu người xấu nết như hắn! Ta không cam tâm, ta phải đấu tranh!

Hôm nay, ta lén chạy đến trước mặt Vương quản gia, “Bác quản gia ơi, cháu muốn trở lại quét dọn!”

“Cái gì?”, Vương quản gia kêu to một tiếng, nước miếng bắn lên mặt ta, “Được làm tiểu tư của thiếu gia tốt như vậy không muốn, ngươi muốn tới hậu viện quét dọn? Hơn nữa ― ngươi là một tiểu tư, lại dám chọn công việc!”

Mặc dù Vương quản gia bình thường đối xử với ta rất ân cần, nhưng bộ râu trên mặt bác ấy trông rất uy nghiêm, ta có chút sợ hãi, rụt rè nói, “Bác quản gia, cháu có thể quét dọn như trước được không, lần trước A Nam nói hắn rất muốn làm tiểu tư của thiếu gia đó, cháu nhường cho hắn được không?” Ta mặc niệm ở trong lòng, Tiểu Nam, Tiểu Nam, đừng trách ta, ta sẽ lén mang cơm cho ngươi, hiên tại bảo vệ cái bụng của mình quan trọng hơn…

“Ồ ― ” Bác quản gia vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của ta, “Ngươi cùng Tiểu Nam quan hệ không tệ, ngươi đoạt được vị trí tiểu tư bên cạnh thiếu gia nên hắn trách ngươi phải không, A Thọ ― không, Bão Cầm à, nhưng mà ngươi là tự thiếu gia chọn lấy, Tiểu Nam sẽ không trách ngươi, muốn trách thì trách thiếu gia không chọn hắn thôi… ”

“Không phải đâu… ” Ta bắt đầu cứng đầu nhõng nhẽo, “Bác quản gia, cháu muốn trở về quét rác cơ, cháu muốn đi quét rác, cháu muốn ăn cơm― ”

“Vương quản gia ― ” A Thăng, tuỳ tùng của Mộ Dung lão gia, chạy đến, “Mau, lão gia hồi phủ, mau đi thu xếp!”

Vương quản gia căn bản không nghe rõ lời nói của ta, bàn tay to đẩy ta ra, “Được rồi! Được rồi! Bão Cầm, quay về hầu hạ thiếu gia cho tốt! Có cơ hội ta sẽ hỏi thiếu gia… Ta còn bận việc, đừng quấn lấy ta!”

Nói xong, Vương quản gia chân cuống quýt chạy đi, còn lại ta, vẫn duy trì tư thế nắm góc áo bác ấy.