Chương 1
Người trong võ lâm đều biết Mộ Dung sơn trang có ba bảo vật.
Một là ngọc lưu ly phỉ thuý. Nghe nói là vật được vua ban, thiên hạ vô song. Năm đó, ông nội của ông nội của ông nội của Mộ Dung trang chủ cứu Hoàng đế một mạng, lão Hoàng đế đã ban thưởng cho ông. Nhà Mộ Dung truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Hiện tại, nó được thờ phụng tại từ đường của Mộ Dung gia.
Hai là Hàn Quang kiếm làm từ băng phách. Nói đến thanh kiếm này, lai lịch rất lớn. Nó hồi trước là bảo vật trấn cung của Minh Nguyệt cung. Nghe đồn nó được chế tạo từ hàn băng ngàn năm ở Thiên Sơn. Mỗi khi sử kiếm, quanh thân toả ra khí âm hàn. Kết hợp cùng tuyệt học Lãnh Nguyệt kiếm pháp gia truyền của Mộ Dung gia thì như hổ thêm cánh. Không biết bằng cách nào mà Hàn Quang kiếm tới tay ông nội của ông nội của ông nội của Mộ Dung trang chủ. Đời này truyền cho đời kia, hiện tại liền đeo bên hông của Mộ Dung trang chủ, trở thành bảo vật trấn trang của Mộ Dung sơn trang.
Bảo vật thứ ba này, nói tiếp càng kỳ lạ! Nó không phải là đồ vật, đúng, nó chính xác không phải là đồ vật! Hà! Bởi vì… nó… là người! Con trai duy nhất của Mộ Dung trang chủ, Mộ Dung Thanh. Ba tuổi bắt đầu tập võ, năm tuổi bắt đầu luyện kiếm, mười một tuổi cùng Hoa Tương Tử – chưởng môn phái Thanh Thành đấu hai trăm chiêu mà vẫn bất bại. Là đệ tử duy nhất của kỳ nhân đệ nhất thiên hạ Tiêu Dao Ông, truyền nhân duy nhất của Vô Tương thần công… Mộ Dung Thanh năm nay hai mươi tuổi nhưng đã đội mũ thần đồng võ lâm được mười lăm năm! Mười lăm tuổi, một mình một ngựa lên núi Điểm Thương tiêu diệt Thanh Hổ bang xấu xa nhất giang hồ. Mười bảy tuổi, ngàn dặm truy tung (theo dõi), chờ thời gϊếŧ đệ nhất đại da^ʍ tặc giang hồ Hoa Siêu. Mười chín tuổi, lên Thiếu Lâm, đến Võ Đang, cùng chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang đóng cửa luận bàn một tháng, được chưởng môn hai phái đích thân tiễn xuống núi, chấn động võ lâm…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương