Đỗ Ninh hoảng sợ giật mình, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, xoay người muốn chạy trốn, người nọ trong xe vội vàng nhảy xuống xe, kêu lên: “Thiếu Ninh, ngươi hãy nghe ta nói!”
Đỗ Ninh dừng bước, trong lòng biết trốn cũng vô dụng, hắn có thể trốn đi đâu? Lại nói, hắn vì sao phải chạy trốn? Kỳ thật, chỉ là không muốn gặp mà thôi.
Người nọ đi tới sau lưng của hắn, ôn nhu nói: “Thiếu Ninh, thật không nghĩ tới gặp được ngươi ở đây.”
Đỗ Ninh không nói gì, nói gì đây?
“Năm năm, bộ dáng ngươi căn bản không thay đổi, tối hôm qua lúc gặp lại ngươi, ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.”
Đỗ Ninh cũng giống như nằm mơ, chẳng qua mấy năm này, lúc chân chính nằm mơ cũng không dám nhớ tới hắn nữa.
“Làm sao ngươi..”Người nọ dừng miệng, Đỗ Ninh cúi đầu nhìn y phục trên người mình, khẽ cười khổ, đúng vậy a, mai danh ẩn tích ở nơi này ngoài ngàn dặm làm đầu bếp, ngay cả hắn không nghĩ tới, hết thảy đều tùy duyên thôi.
Người nọ nhìn hắn đứng nghiêm bóng lưng, mấy lần muốn nói lại thôi, thở dài nói: “Lên xe trước đi, trở về ta sẽ nói ngươi biết.”
Đỗ Ninh đã từ trong khϊếp sợ lúc mới gặp tỉnh lại, năm năm, tất cả mọi người có biến hóa, người này phong độ càng thêm trầm ổn, mà hắn, đã sớm không còn bộ dạng ngây thơ năm đớ.
Suy nghĩ một chút, hắn thẳng lưng, lạnh nhạt nói: “Không cần phải nói, ngươi coi như chưa từng thấy ta đi.”Hắn cất bước rời đi, người nọ vội vàng gọi: “Thiếu Ninh, ngươi đây là ý gì?”
Đỗ Ninh cước bộ không ngừng, lãnh đạm nói: “Ta không muốn gặp ngươi.”
“Thiếu Ninh!”Người nọ khϊếp sợ, một bước đuổi theo kéo hắn: “Ta biết ngươi những năm qua chịu khổ…”
Đỗ Ninh chợt hất ra tay của hắn, có loại cảm giác không cách nào nhịn được, tựa như dính phải thứ không sạch sẽ.
Người nọ bị phản ứng của hắn dọa sợ hết hồn, bản thân Đỗ Ninh cũng ngây dại, tại sao hắn lại có cảm giác như vậy?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều từ đối phương trong mắt thấy được sự xa lạ, người nọ thanh âm thô ráp nói: “Thiếu Ninh, ta biết ngươi hận ta.”
Đỗ Ninh trong lòng có chút đau đớn, nhưng càng nhiều là mờ mịt, người trước mắt, tựa hồ quen thuộc, lại tựa hồ xa lạ, hắn nói mình bộ dáng cơ hồ không thay đổi, nhưng hắn thì sao, lại thay đổi quá nhiều, cơ hồ sắp nhận không ra… Nhưng vì cái gì tối hôm qua liếc mắt một cái liền nhận ra?
“Thiếu Ninh, ta biết ta có lỗi với ngươi, nhưng hiện tại ngươi cái bộ dáng này…”Người nọ có chút ảm đạm, chuyển giọng nói: “Theo ta trở về đi, đại ca của ngươi nhất định rất lo lắng ngươi.”
Đỗ Ninh lắc đầu, kỳ quái chính là, hắn hiện tại không phát run, cũng không sợ, người này thật ra thì đã không thể uy hϊếp được hắn nữa, hắn chẳng qua là, không muốn nhìn thấy người nọ thôi. Còn đại ca, mặt kệ mình sống hay chết, y cũng sẽ không để ý a? Dù sao năm năm trước hai người cũng đã đoạn tuyệt tình nghĩa.
“Đi thôi.”Người nọ nhìn thấy trên đường bắt đầu có một hai người qua lại, cảm thấy hơi bất an, vươn tay kéo Đỗ Ninh, Đỗ Ninh tránh né, lãnh đạm nói: “Thật xin lỗi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, thỉnh rời đi.”
Người nọ khϊếp sợ mà bi thương nhìn hắn: “Thiếu Ninh? Ngươi… tại sao nói như vậy!”
Đỗ Ninh giương mắt lên nhìn người nọ, đối với việc gã không thể tin đột nhiên cảm thấy buồn cười, đúng vậy a, hắn không nghĩ tới sẽ thành cái dạng này, không muốn nhìn thấy gã, mà trước kia, bọn họ một ngày không thấy sẽ tư niệm lẫn nhau!
Thời gian trôi đi cảnh ngộ cũng thay đổi, hóa ra, tâm người, là thứ biến hóa nhanh nhất trên đời này.
Đỗ Ninh khẽ cười thảm, tại sao lại chấp nhất như vậy chứ? Chấp nhất vào thứ hoàn toàn không thể nắm bắt.
“Đừng như vậy, Thiếu Ninh, ta biết ngươi những năm qua sống không thoải mái, hiện tại ổn rồi, ta thăng Tuần phủ sử, điều đi Giang Nam nhậm chức, ngươi không muốn về nhà, không bằng…”
“Cảm ơn.”Đỗ Ninh cắt đứt gã, kiên định nói: “Ta vừa nói, không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi xintùy ý.”Hắn xoay người muốn đi, người nọ nhanh đi hai bước ngăn cản hắn: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng khi đó ta cũng bị bức bất đắc dĩ, chuyện qua lâu như vậy, ngươi tại sao không thể tha thứ ta?”
Tâm Đỗ Ninh chợt bỏng đau, tha thứ? Tại sao phải tha thứ? Hắn mất đi hết thảy, tâm vỡ thất linh bát lạc ( tan nát không toàn vẹn), muốn hắn lấy cái gì để tha thứ?
“Tránh ra.”Đỗ Ninh ghét hận lách qua gã muốn đi, người nọ một phát bắt được tay hắn, kéo về phía xe ngựa: “Trước theo ta trở về dịch quán rồi hãy nói, ta không thể mặc ngươi như vậy lưu lạc bên ngoài.”
Đỗ Ninh giằng co, la to: “Buông ta ra!”
Người nọ thấp giọng nói: “Đừng hồ nháo, trước trở về rồi hãy nói.”Khí lực của gã hơn xa Đỗ Ninh, Đỗ Ninh thân bất do kỷ bị kéo về phía xe ngựa, gấp đến độ toát ra một thân mồ hôi, hô to: “Cứu mạng!”
Thanh âm vừa mới ra khỏi miệng, một đạo kình phong từ sau ót đánh tới, Đỗ Ninh thấy hoa mắt, trên tay đã bị buông ra, chỉ thấy người nọ chợt té về phía sau, ngã chổng vó, thân thể mình được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm trước ngực.
“Tiểu Trư!”Đỗ Ninh mừng rỡ, Tiểu Trư hừ một tiếng, kéo cả hắn lui về phía sau mấy bước, cách xe ngựa rất xa.
Người nọ chật vật không chịu nổi bò dậy, đau đến nhe răng rách miệng, xem ra lần này ngã không nhẹ, Đỗ Ninh biết khí lực Tiểu Trư khí lực, âm thầm tặc lưỡi.
“Ngươi là ai?!”Người nọ giận dữ quát, Tiểu Trư ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn gã, không trả lời.
“Thiếu Ninh, làm sao ngươi …”Người nọ nhìn bọn hắn sít sao đứng kề nhau, trong lòng nhất thời nghi ngờ đại thịnh, cả giận nói: “Hắn là ai? Làm sao ngươi có thể…”Câu kế tiếp nói ra không dễ nghe, gã dừng miệng, trên mặt Đỗ Ninh giống như hỏa thiêu, thật là quẫn bách, bị hiểu lầm… Không, cũng không có thể coi như hiểu lầm…
“Trần Thiếu Ninh, theo ta trở về!”Người nọ trầm giọng quát lên, trong thanh âm có uy nghiêm và bạo nộ không thể che giấu: “Đừng quên thân phận của ngươi! Một mình ngươi không sợ bêu xấu, cũng không cần để người nhà của ngươi bôi nhọ!”
Đỗ Ninh giận đến tay chân lạnh như băng, bêu xấu? Để cho người nhà bôi nhọ? Gã có tư cách gì nói hắn như vậy?
“Xin lỗi, xin coi như chưa từng thấy ta, ta sẽ không trở về, cũng sẽ không theo ngươi đi, ta muốn đi đâu, làm cái gì, là chuyện của ta.”Đỗ Ninh kéo Tiểu Trư muốn đi, người nọ vội la lên: “Thiếu Ninh, ngươi không nên ấu trĩ như vậy, làm việc hoàn toàn không suy nghĩ hậu quả!”
Tâm Đỗ Ninh giống như bị đao nhọn đâm trúng, đau không thể nói, hóa ra qua nhiều năm như vậy, trong mắt người này hắn luôn “Ấu trĩ “, “Làm việc không suy nghĩ hậu quả “!
Nhưng gã nói cũng đúng, nếu như lúc ấy suy nghĩ đến hậu quả, thì hắn dù chết cũng sẽ không làm như vậy, đáng tiếc…
Tiểu Trư nhìn hắn lệ rơi đầy mặt, nhất thời giận dữ, người xa lạ này là ai? Tại sao khiến Đỗ Ninh thương tâm như vậy? Còn có, hắn tại sao gọi Đỗ Ninh là “Trần Thiếu Ninh “?
“Ngươi cút!”Tiểu Trư hùng hổ đi tới, một mạch bức người nọ đυ.ng vào thành xe: “Lăn cho xa, đừng để ta nhìn thấy ngươi, hừ!”Tiểu Trư tay phải vừa bổ, tay không giống như đao giống nhau chém xuống càng xe, mảnh gỗ kiên cố vỡ vụn giống như côn cỏ, ngựa kéo xe cả kinh hí dài một tiếng, nhanh chân bỏ chạy, kéo người nọ ngã xuống đất, y phục xé toang một khối lớn, sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi tên côn đồ này! Có còn vương pháp hay không!”Người nọ nhảy dựng lên khiển trách, Tiểu Trư giận dữ, một phen túm lấy y phục gã, Đỗ Ninh vội nói: “Không được! Mau buông hắn ra.”
Tiểu Trư buông tay ném gã đi, thở hồ hồ xoay người trở lại bên cạnh Đỗ Ninh, người nọ càng khϊếp sợ nói: “Thiếu Ninh, làm sao ngươi cùng tên côn đồ này lẫn lộn chung một chỗ.
Đỗ Ninh lãnh đạm nói: “Ít nhất y sẽ không hãm hại ta.”
Mặt người nọ nhất thời trướng đến đỏ bừng, mở miệng muốn nói gì đó, nhất thời lại nói không ra lời, Đỗ Ninh không hề nhìn gã nữa, nói với Tiểu Trư: “Chúng ta trở về núi đi, nơi này không thể ở lại rồi.”
Tiểu Trư hớn hở gật đầu, y sớm không muốn ở chỗ này, Đỗ Ninh do dự: “tiền nợ Lan công tử, sau này nghĩ biện pháp, dù sao ta sẽ trả hắn.”Sau này hắn đã nghĩ thông suốt, mặc dù Lan Tử Hàng bảo hắn phải bồi thường ba ngàn lượng bạc là vô lý, nhưng Tiểu Trư ở chỗ này ăn cơm quả thật vẫn phải trả tiền, dù sao nơi này không phải là nhà hắn, lúc ở nhà, hắn muốn dùng cái gì thì dùng, muốn làm cho ai ăn cũng được, nhưng ở chỗ này, hắn không nên dùng thực phẩm của ông chủ tùy tiện làm cho người mình ăn.
Bởi vì hắn chưa từng có kinh nghiệm làm công, cho nên không chú ý những thứ này, nhưng theo đạo lý mà nói, Lan Tử Hàng tìm hắn đòi tiền là phải. Đỗ Ninh tri thư thức lý, chỉ là bởi vì tác phong quá thư sinh, cho nên khi suy nghĩ vấn đề không quá chu toàn.
“Đồ đạc cũng không cần thu thập, chúng ta đi thôi.”Đỗ Ninh ngẫm lại đồ mang đến cũng không nhiều, chỉ có vài bộ y phục thay giặt, còn có vài cuốn sách và bút mực. Tiểu Trư gật đầu: “Được.”Cúi người ôm lấy Đỗ Ninh, phi thân lên phòng, cũng không quản người khác cả kinh, con ngươi sắp rụng ra.
Đột nhiên một tiếng cười sang sảng, Lan Tử Hàng lưng đeo trường kiếm, mỉm cười cản ở trước mặt bọn họ, thở dài nói: “Hóa ra là Trần nhị công tử, thất kính thất kính, nếu bằng hữu ngài tới đón ngài trở về, xin đừng chơi đùa nữa đi.”