Cả ngày Đỗ Ninh đều rất bận rộn, nguyên do là mấy trợ thủ đắc lực trong bếp, không hiểu sao đều có chuyện không có mặt ở đây, mọi chuyện Đỗ Ninh đều tự thân làm, bận đến mức ngay cả thời gian uống nước cũng không có, Tiểu Trư trừ lúc ăn cơm tới đây, những thời gian khác đều một mình ở trong tiểu viện luyện công.
Buổi sáng Lan Tử Hàng như mọi khi phái người tới mời Tiểu Trư qua, Tiểu Trư cự tuyệt, Đỗ Ninh lo lắng nhìn y, Tiểu Trư nói: “Ta không thích hắn.”Vốn Tiểu Trư thật sự thích cùng Lan Tử Hàng tỷ võ luyện công, dù sao một người tập võ có chút tịch mịch, hơn nữa chỗ Lan Tử Hàng tùy thời đều có đồ ăn ngon, lúc Đỗ Ninh bận rộn y cũng có thể ăn vào thức ăn mỹ vị, bất quá sau đó Lan Tử Hàng càng ngày càng nhiều hạn chế với y, Tiểu Trư liền mất hứng, y là người rất tự do tùy tiện, không chịu nổi kiểu hạn chế như vậy.
Sở dĩ vẫn đến, là bởi vì Lan Tử Hàng luôn đem Đỗ Ninh ra áp chế y, Tiểu Trư sợ thêm phiền toái cho Đỗ Ninh, mới miễn cưỡng chịu đựng. Nhưng mà, lời Lan Tử Hàng nói ngày hôm qua làm cho y triệt để tức giận, đừng tưởng rằng y lười nói, liền cho rằng y cái gì cũng không hiểu, Tiểu Trư hiểu rõ tâm tư Lan Tử Hàng đối với y, cũng nghe được bên ngoài người này khắp nơi khích bác ly gián, ngày hôm qua lại càng quá đáng, lại phái người tới ngủ trong phòng Đỗ Ninh!
Y chịu đủ rồi, không có ý định dễ dàng khoan nhượng tên càn rỡ kia nữa, cho nên không chịu đi.
Đỗ Ninh dĩ nhiên không phản đối, Tiểu Trư thích sao cũng được.
Sau khi người truyền lời trở về, Lan Tử Hàng cũng không tỏ vẻ gì, nhưng Đỗ Ninh phát hiện việc hôm nay nhiều hơn, bận đến mức hắn không đủ chuyên tâm chỉ nấu cơm cho Tiểu Trư, chỉ có thể mỗi lần làm món ăn cho khách quen thì sẻ ra một chút cho y, cho nên Tiểu Trư cơm trưa cơm tối tổng cộng ăn hơn ba mươi món ăn, cảm thấy mỹ mãn.
Hôm nay Công Đức Lâm lại có dạ tiệc, Đỗ Ninh chuyên tâm làm xong đồ ăn, nhìn Tiểu Trư gục xuống bàn ngoảnh mặt cười với hắn, trong lòng ấm áp hoà thuận vui vẻ, hỏi: “Lại muốn ăn cái gì?”
“Canh ngọt được không?”
“Được.”
Hôm nay Đỗ Ninh tâm tình tốt vô cùng, rất lâu rồi không có vui vẻ như vậy, làm việc nhanh nhẹn thoải mái trong ánh mắt chờ mong của Tiểu Trư, rất nhanh đã làm xong một món hoa quế điềm tửu nhưỡng.
Đúng lúc phía trước có gã sai vặt đi tới, nói khách muốn tạm thời thêm phần canh ngọt, Đỗ Ninh không kịp làm, liền đưa điềm tửu nhưỡng cho gã, Tiểu Trư chỉ còn một chén nhỏ.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tiểu Trư bưng chén lên uống, từng ngụm từng ngụm, ngọt ngào, hương hoa quế thấm vào ruột gan, thật là uống rất ngon.
Còn dư lại một ngụm, Tiểu Trư đưa tới khóe miệng Đỗ Ninh: “Ngươi uống.”
Đỗ Ninh mỉm cười, nhận lấy chén uống xong, hương vị canh ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái theo cổ họng trượt xuống, ấm áp đến tận đáy lòng.
Đột nhiên phía trước chạy tới một gã sai vặt, thở hồng hộc hỏi: “Đỗ sư phụ, tửu nhưỡng vừa rồi là do ngài làm sao?”
Đỗ Ninh nói: “Phải.”
“Khách nhân có thưởng, xin ngài đến trước tạ thưởng.”
Đỗ Ninh có chút kinh ngạc, chỉ là điềm tửu nhưỡng, không thể bình thường hơn, vì sao lại có người khen thưởng?
Gã sai vặt liên tục thúc giục, Đỗ Ninh đành phải đổi y phục đi cùng gã, mới vừa vòng qua hành lang gấp khúc hoa cỏ tươi tốt, một đạo nhân ảnh ở thủy tạ phía trước khiến cho hắn chợt đứng lại, dưới chân giống như đạp phải vực sâu vạn trượng, trong lòng bồng bềnh, không có nơi hạ xuống.
“Đỗ sư phụ?”Gã sai vặt liền gọi vài tiếng, Đỗ Ninh mới phục hồi tinh thần, miễn cưỡng lui về phía sau một bước, suýt nữa ngã nhào, gã sai vặt vội vàng hắn, người trong thủy tạ kia đứng lên khỏi ghế, đi tới bên lan can, trông tới phía bên này, Đỗ Ninh lảo đảo núp về sau cây hoa, người nọ đã kinh hô một tiếng: “Thiếu Ninh!”
Đỗ Ninh xoay người, đẩy gã sai vặt đang đỡ mình, chạy về đường vừa đến, trong lòng đầu chỉ có một ý niệm: không thấy hắn! Không được gặp hắn!
Phía sau có người đuổi theo tới, la to: “Thiếu Ninh? Thật sự là ngươi? Thiếu Ninh!”
Đỗ Ninh hoảng hốt chạy bừa, từ hành lang nhảy ra ngoài, chạy loạn một trận trong giả sơn, bụi hoa, cuối cùng ngã nhào sau hàng rào hoa tường vi, bi thương từ tâm đến thân, dùng ống tay áo che mặt, khóc lóc nghẹn ngào.
Nơi này vắng vẻ, bốn bề vắng lặng, hắn run rẩy vô thanh khóc nức nở, tựa hồ muốn đem nước mắt mấy năm qua một lần chảy khô.
Đêm dần khuya, hắn khóc đến thoát lực, lắng tay nghe một chút, khắp mọi nơi chỉ có âm thanh côn trùng rù rì, không có người tìm hắn, cũng không có dị động gì, hắn ngồi yên một lúc lâu, chờ cảm xúc hồi phục, sau đó từ từ bò dậy, tìm đường trở về tiểu viện của mình.
Hắn luôn lo lắng sẽ có người ở trong viện chờ hắn, mà hiện tại hắn không muốn gặp bất kỳ ai, kỳ quái chính là, ngó đầu nhìn vài lần, trong viện im ắng, không có ai cả.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Trư toàn thân hắc y đi ra, y đến cửa viện Đỗ Ninh ở ngó dáo dác, cũng không đi vào, không biết xảy ra chuyện gì, đi ra ngoài nghênh hắn.
Đỗ Ninh thấy Tiểu Trư, trong lòng đột nhiên an định lại, sợ hãi vừa rồi cũng không cánh mà bay, hắn chạy tới gần Tiểu Trư, nhào vào trong ***g ngực của y.
“Sao vậy?”Tiểu Trư rất kỳ quái, toàn thân Đỗ Ninh đang run rẩy.
“Không có gì.”Đỗ Ninh ôm chặt y, nhiệt độ cơ thể và lực lượng của Tiểu Trư làm cho hắn thả lỏng, thân thể run rẩy từ từ biến mất.
“Ngươi làm sao vậy?” Tiểu Trư lại hỏi.
“Không có chuyện gì.”Đỗ Ninh buông y ra, miễn cưỡng mỉm cười, trở về phòng mình, gã sai vặt hầu hạ hắn không có ở đây, Đỗ Ninh thở phào nhẹ nhỏm, hiện tại hắn không muốn nhìn thấy bất kỳ ai.
Tiểu Trư đi theo phía sau hắn, sắc mặt Đỗ Ninh rất tái nhợt, thần tình giống như thấy quỷ, ánh mắt hoảng hốt, y rất lo lắng.
“Ngươi trở về ngủ đi.”Đỗ Ninh đẩy đẩy Tiểu Trư, hiện tại hắn chỉ muốn ở một mình.
Tiểu Trư không đi, Đỗ Ninh như vậy, bảo y làm sao yên tâm được?
Đỗ Ninh không ngăn được y, thở dài, đi tới bên giường nguyên y phục nằm xuống, Tiểu Trư đi tới ngồi ở bên giường, Đỗ Ninh xoay người vào trong, giấu mặt trong bóng tối.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Chuyện Đỗ Ninh đi lĩnh thưởng có nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ có trạng thái như vậy.
“Xin đừng hỏi.” thanh âm Đỗ Ninh rất vô lực, Tiểu Trư lo lắng đặt ta lên vai hắn,Đỗ Ninh khẽ run rẩy một chút, từ từ đặt tay mình lên tay y, vỗ vỗ.
Tiểu Trư không nói thêm gì nữa, lặng yên phụng bồi hắn, ngồi trong chốc lát, cởi y phục lên giường, kéo chăn qua, đắp kín hai người.
Đỗ Ninh dựa vào ***g ngực kiên cố của Tiểu Trư, trong lòng an ủi, nước mắt bất tri bất giác chảy ra, một giọt một giọt, lăn qua gương mặt. Hắn khóc nức nở rất nhỏ làm cho Tiểu Trư lo lắng, vươn tay kéo hắn qua, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về. Đỗ Ninh hiện tại, yếu ớt như hài tử, làm cho y rất thương tiếc.
Y không nói lời an ủi gì, chỉ dùng cánh tay kiên cường tới bảo vệ hắn, Đỗ Ninh cảm nhận được tâm ý của y, dần dần ngừng khóc, tựa trong ngực của y, cho đến lúc mệt mỏi cực độ thϊếp đi.
Sáng sớm hôm sau, hai tên nô bộc đi tới mời Đỗ Ninh, nói Lan đại công tử có việc thương lượng, Đỗ Ninh thấp thỏm trong lòng, không muốn đi, lại không tìm được lý do, hai người kia thúc giục lần nữa, Đỗ Ninh đành phải theo bọn họ ra cửa, Tiểu Trư đi theo, một gã nô bộc nói: “Đại công tử chỉ mời Đỗ sư phụ.”
Tiểu Trư trợn mắt, Đỗ Ninh trấn an y, thấp giọng nói: “Ta đi rồi sẽ về, ngươi không cần lo lắng.”Hắn nghĩ, nơi này bất kể thế nào cũng không thể ở lại nữa, Lan Tử Hàng gọi hắn đi, nhất định là vì sự kiện kia, việc tới ngay trước mắt, trốn tránh cũng không phải là biện pháp, không bằng trực diện.
Theo hai gã nô bộc đi một đoạn thật dài, Đỗ Ninh luôn không yên lòng, đột nhiên phát hiện trước mắt không phải là đường đi tới chỗ ở của Lan Tử Hàng.
“Này? Đây là đi đâu?”
“Đại công tử phân phó mời ngài đến cửa sau.”
“Làm cái gì?”
“Cái này chúng ta cũng không biết, ngài đi thì biết.”
Đỗ Ninh nghi ngờ dừng bước, lại bị người đẩy mạnh về trước, ra thẳng cửa sau Công Đức Lâm, một chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng lại trên đường.
Hai gã nô bộc đẩy Đỗ Ninh tới trước xe, xoay người rời đi, Đỗ Ninh kỳ quái hỏi: “Mang ta tới đây làm gì?”
Mành xe chống lên, lộ ra một người, thấp giọng kêu lên: “Thiếu Ninh?”