Chương 49

Tiêu Tư Nghiệp thấy vẫn còn thời gian, liền gật đầu: “Vậy ta liền mặt dày ở lại.”

Tiêu Niệm Chức vừa nghe lời này, lặng lẽ đứng sau Vu cô cô, chọc nhẹ vào lưng bà, ý tứ thực rõ ràng, hay là, để nàng xuống bếp?

Vu cô cô lập tức hiểu ý của tiểu cô nương, đúng lúc bà cũng muốn sai Tiêu Niệm Chức ra ngoài, để bà nói chuyện với Tiêu Tư Nghiệp, cho nên bà cười một chút: “Dạo gần đây ngươi vẫn luôn bận rộn, hẳn là chưa có cơ hội nếm thử tay nghề của Tưởng Tưởng, trưa nay liền để Tưởng Tưởng xuống bếp đi.”

Vừa nghe muốn cho Tiêu Niệm Chức xuống bếp, Tiêu Tư Nghiệp vội vẫy vẫy tay: “Không cần, không cần, hôm qua ta vừa uống canh lê, mùi vị rất ngon.”

Trước đây Tiêu Tư Nghiệp cũng từng uống canh lê, nhưng mà dù là nhà ăn, hay là đầu bếp trong nhà làm, mùi vị đều không thơm ngọt bằng Tiêu Niệm Chức.

Một bát lớn đó, Tiêu Tư Nghiệp một chút đều không chừa lại, gần như là uống hết một hơi.

Không biết có phải hay không tác dụng của canh lê, hôm nay hắn đã không ho khan, cổ họng cũng thoải mái.

Thấy Tiêu Tư Nghiệp cự tuyệt, Vu cô cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Cứ để tiểu cô nương đi làm đi.”

Nghe Vu cô cô nói như vậy, Tiêu Tư Nghiệp nghĩ lại, nghe chuyện nguy hiểm ngày hôm qua, hắn cũng sợ tiểu cô nương miên man suy nghĩ lại lo sợ, nên để nàng bận rộn, không rảnh lo những chuyện không đâu này cũng đúng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Tư Nghiệp gật đầu, quay đầu dặn dò Tiêu Niệm Chức: “Cứ nhờ đầu bếp nữ giúp ngươi, coi chừng cắt trúng tay…”

Sau đó còn không yên tâm mãi dặn dò, Vu cô cô ở một bên nghe, đều nhịn không được lắc đầu, khóe môi lại nở nụ cười.

Tiêu Niệm Chức nhanh chóng cùng Hồ quản sự đi đến phòng bếp, để lại Vu cô cô cùng Tiêu Tư Nghiệp, và hai tỳ nữ đứng chỗ cửa.

Nhìn bóng dáng Tiêu Niệm Chức đi xa, Vu cô cô liếc Tiêu Tư Nghiệp: “Tưởng Tưởng so với trong tưởng tượng của ngươi còn dũng cảm kiên cường hơn, bây giờ thấy được, yên tâm chưa?”

Sở dĩ Tiêu Tư Nghiệp lo liệu công việc xong liền chạy đến đây, cũng là sợ Tiêu Niệm Chức còn nhỏ, mới đến lại gặp phải chuyện như vậy sẽ sợ hãi.

Bây giờ nhìn bộ dạng của Tiêu Niệm Chức, đã yên tâm không ít, bị Vu cô cô trêu chọc, hắn cũng không giận, bất đắc dĩ cười cười: “Nàng là một đứa bé đáng thương, nếu ta không quan tâm nàng nhiều hơn, nàng phải làm sao bây giờ?”

Vu cô cô nghe những lời này liền tò mò: “Tưởng Tưởng không còn thân nhân khác nữa sao?”

Đối với vấn đề này, Tiêu Tư Nghiệp do dự một lát rồi lắc đầu: “Cũng không phải là không có, nhà mẫu thân đẻ của thím ta còn có người, chẳng qua không dễ chung sống, cũng vì nguyên nhân này, cha nàng mới viết thư gửi gắm nàng cho ta. Lúc cha nàng còn sống, còn xử lý không được người nhà mẫu thân đẻ của thím, huống chi Tưởng Tưởng chỉ là tiểu cô nương? Mặc dù người trong tộc thân thiện, nhưng mà có một số việc không thể lộ mặt giúp đỡ, giữ nàng tráng xa những kẻ đó cũng không tồi.”