Chương 47

Bây giờ phòng khách của Phòng Bếp Mỹ Vị còn chưa mở khóa, hòm thuốc đặt trong phòng khách, cũng không có cách nào sử dụng được.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Niệm Chức bình tĩnh trở lại, sau khi chào tạm biệt Vu cô cô, liền trở về phòng đi ngủ.

Mặc dù vẫn luôn tự nhủ với mình sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tiêu Niệm Chức vẫn trằn trọc không ngủ được.

Khi trời gần sáng rồi mới mơ màng ngủ thϊếp đi, lại bị ác mộng, trực tiếp dọa tỉnh ngủ!

Toát một trận mồ hôi lạnh, Tiêu Niệm Chức ngồi dậy bình tĩnh một chút, sau khi tim đập bình thường, mới lặng lẽ vào Phòng Bếp Mỹ Vị, tắm rửa, lau khô tóc xong, rồi mới ra.

Tỳ nữ bên ngoài nghe được tiếng nàng rời giường vội gõ cửa tiến vào hầu hạ, sau khi vào, liền tươi cười nói cho Tiêu Niệm Chức một tin tốt: “Sáng sớm, Tiêu đại nhân của Quốc Tử Giám đã đến đây, lúc này đang uống trà cùng Vu cô cô, cô nương có muốn qua đó không?”

Vừa nghe Tiêu Tư Nghiệp tới, Tiêu Niệm Chức đôi mắt sáng lên, thiếu chút nữa liền không màng dáng vẻ lao ra ngoài, may mà tỳ nữ tay mắt lanh lẹ ngăn cản lại: “Cô nương nha, chúng ta không thể đi ra ngoài với bộ dạng như vậy được!”

Sau khi Tiêu Niệm Chức tắm xong, đã thay một bộ đồ ngủ màu xanh ngọc.

Mặc như vậy, còn xõa tung tóc, đúng là không ổn.

Tiêu Niệm Chức nhanh chóng trở về, đơn giản rửa mặt, lại nhờ tỳ nữ chải tóc, thay quần áo, rồi mới vội vã ra cửa.

Hôm qua đi vội, Tiêu Niệm Chức không mang theo quần áo, bộ quần áo hôm nay nàng mặc là do Vu cô cô chuẩn bị.

Áo khoác ngắn tay màu lục lam kết hợp với váy mã diện màu thiên thanh thêu vài bông hoa nhỏ, để phù hợp với bộ trang phục này, Vu cô cô còn chuẩn bị một đôi khuyên tai hồ lô bằng ngọc bích.

Ngoài miệng Vu cô cô nói đây là quần áo cũ trước đây của bà, nhưng mà lúc tỳ nữ thay quần áo cho Tiêu Niệm Chức, đã nhỏ giọng giải thích, đây đúng là quần áo của Vu cô cô, nhưng mà, là quần áo chưa từng mặc qua.

Tiêu Niệm Chức nhận lòng tốt của Vu cô cô, trong lòng suy tính, trưa hôm nay nên làm món gì để báo đáp Vu cô cô đây?

Trong lúc suy nghĩ, Tiêu Niệm Chức đã đi đến phòng khách của nhà chính

Tiêu Tư Nghiệp cũng lo lắng cho Tiêu Niệm Chức, cho nên vừa sự lý xong việc bên thư viện, liền vội vàng chạy đến đây.

Sau khi đến đây, biết tiểu cô nương đã đi ngủ, Tiêu Tư Nghiệp thở phào nhẹ nhõm, mới vừa nói mấy câu với Vu cô cô, Tiêu Niệm Chức liền đi tới.

Nhìn bộ dạng rực rỡ của tiểu cô nương, Tiêu Tư Nghiệp mới xem như hoàn toàn yên tâm.

Tiêu Tư Nghiệp không quan sát cẩn thận, nhưng mà Vu cô cô đã thấy, dưới mắt Tiêu Niệm Chức có chút hắc, vừa nhìn liền biết, đêm qua ngủ không ngon giấc.