Trù nương đem đồ đến, hương thơm lập tức sọc lên mặt.
Bà nghi hoặc nghiêng đầu, trước đó chỉ là mùi thơm của dầu và trứng, bây giờ trong đó đã thêm rất nhiều mùi khác, bà cũng không ngửi ra được là mùi gì.
Mặc dù ngửi không ra, nhưng thật sự rất thơm!
Trù nương tò mò đến khó chịu trong lòng, nhưng lại ngại không dám hỏi nhiều, sợ đυ.ng đến bí kíp gia truyền gì đó, cuối cùng phải nhịn nghẹn đến đỏ mặt.
Tiêu Niệm Chức tưởng rằng Trù nương muốn ăn, cười cười: “Sắp xong rồi, chút nữa thẩm giúp ta thử vị đi.”
Trù nương ngại ngùng xua tay: “Không, không cần đâu.”
Bà thèm món ăn này, nhưng càng tham tay nghề này.
Cũng không phải tham lam gì, chỉ đơn thuần là phản ứng bản năng của một Trù nương.
Bắp cải hấp đậu hũ rất nhanh đã xong, Tiêu Niệm Chức chừa cho Trù nương một chén, phần còn lại để trong nồi đất, hầm nóng rồi đem đi.
Trù nương muốn giúp đỡ, nhưng chậm hơn Tiêu Niệm Chức một bước, nên quay người đi nấu cơm.
Đồng thời, thông báo của nhà bếp mỹ vị cũng nhảy ra.
[ Điểm kinh nghiệm nhà bếp mỹ vị +6, cần thêm 24 điểm kinh nghiệm nữa để thăng cấp. ]
Vu cô cô đợi được một lúc, có chút buồn ngủ, bởi vì đã đến giờ ngủ trưa của bà.
Vừa đứng dậy muốn hỏi xem cơm trưa làm đến đâu rồi, thì mùi thơm của đồ ăn đã sọc đến.
Tiêu Niệm Chức theo sau hương thơm đi vào, Vu cô cô vừa ngửi mùi hương trong không khí là biết…
Đây là một món ăn ngon!
Có mùi của rau bắp cải, còn có mùi của đậu hũ.
Còn có gì nữa nhỉ?
Có một chút mùi cay, Vu cô cô có thể ăn được cay, Tiêu Niệm Chức có hỏi qua điều này.
Trong lúc Vu cô cô khe khẽ đưa đầu mũi ngửi hương thơm trong không khí, Tiêu Niệm Chức đã đi vào, đặt nồi đất lên bàn cơm nhỏ, sau đó nhẹ nhàng mở nắp ra.
Sau khi đậu hũ và bắp cải kết hợp với nhau, phát ra hương thơm nồng nàn, lúc này, đi theo làn khói trắng bay lên.
Hương thơm nồng nàn trong không khí, trong một khoảnh khắc đã đạt đến cực đại, Vu cô cô khẽ nuốt nước bọt.
Ánh mắt không tự chủ được dính chặt vào món ăn trong nồi đất, là bắp cải và đậu hũ, nhưng mà……
Trên mặt của đậu hũ có chút màu vàng cháy, hình như là quá lửa rồi?
Những nguyên liệu bị quá lửa, phần lớn mùi hương đều rất thơm, Vu cô cô lại khẽ nuốt nước bọt.
Tiêu Niệm Chức tay chân nhanh nhẹn cầm lấy cơm do trù nương đem đến, sau đó cười gọi Vu cô cô: “Cô cô, chúng ta mau ăn cơm thôi.”
Hai người ngồi trên bàn ở sảnh tiếp khách trong phòng chính, một trái một phải, mỗi người cầm một bát cơm, vui vẻ bắt đầu ăn!
Vu cô cô trước tiên gắp một miếng đậu hũ, bà tò mò miếng đậu hũ quá lửa, sau khi gắp lên, bà cố nhịn không ngửi mùi thơm nồng nàn của đậu hũ, cẩn thận nhìn ngắm.