Chương 27

Tiêu Niệm Chức khuyên mãi, lúc này mới làm cho ba người bọn họ chịu nhận lấy phần điểm tâm ngọt này.

Chẳng qua còn chưa bắt đầu ăn, liền nghe phía trước có tiếng người nói chuyện.

“Ôi trời, còn cơm không vậy? Đói bụng quá, đói bụng quá!”

“Haizzz, nhất định lần sau ta sẽ học thật tốt, để không bao giờ bị phạt nữa, tay ta cũng muốn đứt ra rồi!”



Hai học tử vừa nói năng rộn ràng vừa tiến vào, cách một khoảng xa đã gân cổ lên kêu: “Thẩm tử, còn có cái gì để ăn không ạ? Không còn thì cho bát mì trắng.”

Người đi vào là hai vị thư sinh, tướng mạo và giọng nói đều có chút quen thuộc.

Sau khi Tiêu Niệm Chức đến đây, đã đυ.ng phải hai người này vào tối hôm qua.

Hiện giờ nhìn kỹ, chính là bọn họ.

Thôi thẩm đi ra xem, lúc này đầu bếp và giúp việc đều đi cả rồi, Diệp thẩm lát nữa cũng có việc rời đi, mấy thẩm tử kia cũng có ca làm việc.

Sau khi hai thư sinh tiến vào, mới vừa ngồi xuống đã thấy Tiêu Niệm Chức ở chỗ xa xa.

Không thể nào, quá xinh đẹp.

Tiểu nương tử xinh đẹp, luôn luôn khiến người ta gặp rồi khó có thể quên.

Bọn họ cũng không phải tâm tư thiếu niên gì cả, chỉ là sau khi kinh ngạc, chính là một ấn tượng sâu sắc hơn.

Nói về chuyện hai tên thư sinh này nhớ kỹ Tiêu Niệm Chức cũng chỉ đơn giản là vì…

Miến khoai tây chua cay ăn rất ngon!

“Ôi chao, Tiêu cô nương!” Một vị thư sinh mặt tròn kích động đứng dậy.

Nhiều thư sinh có hiểu biết trong thư viện đã biết thân phận của Tiêu Niệm Chức.

Dù sao cũng không ai muốn đυ.ng đến người nhà sư trưởng đâu.

Cho nên, biết đại khái là được rồi, đối phương ở sau núi làm ruộng, nên xác suất đυ.ng trúng nhau cũng không cao.

Vì biết rõ thân phận, cho nên cũng không thể vô lễ kêu tiểu nương tử, thư sinh mặt tròn sau khi thực hiện lễ nghi của học tử liền chạy tới: "Thật tốt khi có Tiêu cô nương ở đây, ta sẽ không phải ăn mì chay nữa rồi!"

Mặt khác, thư sinh mặt chữ điền vừa nghe Tiêu Niệm Chức ở đây, cũng kích động đứng dậy chạy lại đây.

Thôi thẩm bị bọn họ phớt lờ cũng không tức giận, bất đắc dĩ trêu ghẹo nói: “Nếu các ngươi dùng sức lực khi ăn cơm này để chú tâm đọc sách, chắc chắn sẽ không bị phu tử phạt.”

Hai người da mặt dày, bị trêu ghẹo cũng không giận, bọn họ cười hắc hắc, thư sinh mặt tròn thậm chí còn thò đầu qua nhìn: “Đây là cái gì? Có thể nếm thử không?”

Thứ này, Tiêu Niệm Chức đã cho người khác nên không tiện nói nhiều.

Cho nên, nàng nhìn Phú thẩm xin giúp đỡ.

Phú thẩm sang sảng cười: “Đây là đồ Nguyên Nương cố ý làm cho bọn ta, được được được, Cốc thẩm không có lộc ăn, nên cho các ngươi một chén.”