Hai người ngươi một câu ta một câu nhao nhao không thể tách rời, Tống Hạc Khanh khóe mắt liếc về phía phố, vẻ mặt đột nhiên dừng lại, chỉ vào một bóng người rồi nói: “Đường Tiểu Hà ngươi nhìn chỗ đó, người kia có phải giống tên tiểu tử mà chúng ta muốn tìm không?”
Đường Tiểu Hà nhìn theo, trước mắt lập tức sáng lên, hô lên: “A Tế!”
Một tiểu hài quần áo tả tơi trong đám người quay đầu, khi thấy nàng, ánh mắt theo đó cũng sáng lên, nhưng khi chú ý đến chiến trường bên cạnh nàng, không nói hai lời, co cẳng chạy liền.
“A Tế ngươi đừng chạy!Ta có việc tìm ngươi!” Đường Tiểu Hà nhanh đuổi theo hắn ta.
Tống Hạc Khanh gào to với thủ hạ: “Còn thất thần cái gì! Cùng đuổi theo đi!”
Võ lại Đại Lý Tự cùng tiến lên, Tống Hạc Khanh cũng không nhàn rỗi, tay che ngực, mạo hiểm liều chết chạy theo.
Vốn là phố xá đông đúc càng thêm hỗn loạn, A Tế chạy bất chấp không suy nghĩ, đυ.ng đổ không biết bao nhiêu quầy hàng, hoa quả nước vãi đầy mặt đất, đến mức tiếng mắt chửi khắp nơi.
Đường Tiểu Hà một bên đuổi theo hắn ta một bên thay hắn ta xin lỗi, rõ ràng đã rất cố gắng không đi đυ.ng vào người khác, nhưng cũng không đề phòng dưới chân, đạp trúng phải một miếng dưa, trực tiếp ngã nhào về phía quầy bán đậu hũ bên cạnh.
Một trận ồn ào vang lên, Đường Tiểu Hà ngã đè ép một khối lớn đậu hũ nát bét, bản thân cũng vì ngã mà cùi chỏ bị đập đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Nàng ngẩng đầu muốn xin lỗi chủ quán, nhưng khi nhìn thấy mặt chủ quán lại nổi lên vẻ mê muội, mở miệng, tiếng địa phương cũng không kìm lòng được xổ ra: “Tỷ tỷ... tỷ thật đẹp nha.”
Tống Hạc Khanh tức đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Tên tiểu tử ngươi bây giờ vội vàng cái gì!”
Đường Tiểu Hà như tỉnh lại trong mộng, bị vẻ đẹp đập vào đến mức hồn bay phách tán, vội vàng đứng dậy tiếp tục đuổi theo A Tế, nhưng trước khi đi không quên quay đầu ngây ngô nhếch miệng cười với cô nương xinh đẹp bán đậu hũ: “Tỷ tỷ, ngươi đợi ta quay lại tìm ngươi bồi thường tiền.”
Tống Hạc Khanh: “Đường Tiểu Hà ngươi có thôi ngay không!”
Đại Lý Tự chia ra bốn đường, sau đó một nén nhang, vòng vây A Tế như con khỉ trong hẻm nhỏ.
Tống Hạc Khanh cả người xương cốt cũng sắp tan thành từng mảnh, cảm giác những ngày không vận động, tức đến mức sắp gãy rồi.
Hắn vịn tường chậm rãi, ngẩng mặt thâm trầm cười nói: “Chạy đi, chạy tiếp nữa đi, không phải có năng lực sao, ngươi lợi hại, lát nữa đánh chân ngươi--”
Chữ “gãy” còn chưa phát ra, trước mặt Tống Hạc Khanh lướt qua một quyền, may mà hắn tránh kịp, cũng không trúng vào trước mặt, nếu không gương mặt này coi như không cần nữa.
Hắn nhíu chặt lông mày, không thể tin được nhìn chằm chằm vào tiểu hài trước mắt: “Ngươi biết võ công?”
Nếu như nói trước đó hắn nghi ngờ A Tế chỉ có năm phần, vậy bây giờ chính là chín phần.
Trách không được bị thương nặng như vậy cũng không bị thương xương cốt, hóa ra là người luyện võ.
A Tế chưa mở miệng, trong mắt lóe lên tia hung ác, ngón tay một đường chuẩn xác vung tới cổ của Tống Hạc Khanh, Tống Hạc Khanh nghiêng người né tránh, đồng thời nhấc chân, chiếu vào bắp chân A Tế quét qua.
A Tế bị đau quỳ xuống đất, lại muốn phản kháng, cổ bị Tống Hạc Khanh nhanh chóng nắm lấy.
Tống Hạc Khanh hoàn toàn vứt bỏ vẻ tùy ý không đứng đắn trước mặt Đường Tiểu Hà, lúc này mắt hồ ly khẽ liếc, khí thế dâng lên, âm thanh lạnh lẽo gần như ác liệt: “Ra tay độc ác như vậy, thật sự xem là ta không dám gϊếŧ ngươi hay sao?”
A Tế không đứng dậy nổi, nhưng ánh mắt vẫn cường ngạnh như cũ, một chút cũng không phục.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm.
“A!”
Đầu ngõ, Đường Tiểu Hà nhìn thấy cảnh này, thét lên đồng thời người cũng muốn tức đến mức ngất đi, xông lên dùng sức tách ngón tay của Tống Hạc Khanh ra rồi nói: “Ngươi đang làm gì vậy! Ngươi lớn như vậy rồi còn bóp cổ một đứa trẻ, ngươi có còn là người hay không!”
Tống Hạc Khanh bỗng dưng ngừng lại bị mắng vào đầu, tức đến mức nói vấp: “Ta… cái này ….ngươi… là hắn ta ra tay trước! Tất cả mọi người đều thấy, ngươi không tin thì đi hỏi đi!”
Đường Tiểu Hà: “Cả Đại Lý Tự đều có quan hệ gần gũi với ngươi, ta cần gì phải hỏi!”
Tống Hạc Khanh thẩm tra nhiều vụ án oan như vậy, lần đầu có cảm giác bản thân bị đổ oan lớn, trong lòng đừng nói là có bao nhiêu uất ức, tức đến mức co tay lại: “Vậy ngươi hỏi bản thân hắn ta đi! Có phải là hắn ta ra tay trước với ta không!”
Cuối cùng A Tế có thể tránh thoát, đứng lên không vội báo thù mà núp ở sau lưng Đường Tiểu Hà, run lẩy bẩy.
Đường Tiểu Hà: “Ngươi xem ngươi một chút đi, ngươi thấy ngươi dọa nhóc ta này thành dạng gì rồi, hắn ta còn dám ra tay với ngươi? Tống Hạc Khanh ngươi nói láo, ngươi không bằng người!”
Tống Hạc Khanh hết đường chối cãi, dứt khoát vò mẻ không sợ vỡ: “Vậy ta động thủ với hắn ta thì như thế nào! Người này rõ ràng không rõ thân phận cũng không rõ quê quán? Giờ hắn ta còn là nghi phạm, còn động thủ, ta không tra tấn hắn đã là không tệ rồi!”
Đường Tiểu Hà trợn tròn mắt, mặt mũi khϊếp sợ nhìn chằm chằm Tống Hạc Khanh, hít khí lạnh nói: “Ngươi còn muốn tra tấn hắn?”
Tống Hạc Khanh: “...”
Tống Hạc Khanh: “Ngươi có thể nghe đầy đủ được không.”
Đường Tiểu Hà thấy ánh mắt của Tống Hạc Khanh hai phần đau lòng ba phần thất vọng năm phần phẫn nộ, quay người nói với A Tế: “A Tế ngươi đừng sợ, ngươi nói, Tạ Trường Thọ chết có liên quan tới ngươi hay không, những vết thương trên người hắn ta vốn dĩ không phải của ngươi đúng không? Dũng cảm nói đi, nói xong ngươi sẽ được trong sạch, những người khác sẽ không bắt ngươi.”
“Những người khác” - Tống Hạc Khanh hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác lười nhác nhìn nàng.