Chương 47: Tạ Trường Võ

Tạ Trường Võ nóng nảy, giãy dụa mắng: “Tiểu tử này nói năng bậy bạ! Cha, người đừng nghe hắn nói lung tung! Máu mủ tình thâm, nhi tử đau lòng cho A Thọ còn không kịp, làm sao hận đệ ấy chứ!”

“Thật sao?” Tống Hạc Khanh lần nữa sờ lên chén trà sứ men xanh trên bàn, quan sát nói: “Tạ thống lĩnh hình như rất thích đồ sứ màu xanh, ta nhớ trong phòng Tiểu quốc cữu có một bình sứ men xanh.”

Tạ Trường Võ lập tức đáp: “Đó là ta đưa cho A Thọ! Bình sứ màu xanh da trời của Nhữ lò, cực kì khó mua! Đủ để thấy ta yêu thương đệ ấy đến cỡ nào!”

Tống Hạc Khanh nhíu mày lại, vẻ mặt hình như có chút đồng tình, nói bổ sung: “Tạ thống lĩnh nghe ta nói hết, bình sứ xanh thẫm kia -- bị hắn ta dùng làm bô.”

Trong nháy mắt Tạ Trường Võ cứng đờ, da mặt giật giật, trong mắt toát ra vẻ hung ác, đỏ mặt tía tai uất ức.

Tống Hạc Khanh buông chén trà xuống: “Ánh mắt của ngươi không lừa được người, Tạ thống thống lĩnh bỏ công phu khoe tình huynh đệ ở đây, còn không ngại bịa ra mấy lời khẩu cung đáng tin cậy, đến đại lao thì cùng ta giải thích cho rõ ràng, Ngũ thạch tán, rượu lạnh, trông giữ không cẩn thận, rốt cuộc là chuyện gì.”

“Ngũ thạch tán là đồ vật dùng lâu năm của Thọ nhi --” lúc này Tạ Huyền lên tiếng, ngước mắt nhìn về phía Tống Hạc Khanh, ngữ khí không nhanh không chậm, giấu giếm cường thế: “Chuyện chẳng vẻ vang gì nên không để lộ ra ngoài. Rượu lạnh thì ta đã phái người điều tra, chính là khi đó sau khi hắn dùng Ngũ thạch tán toàn thân khó chịu, không chờ hạ nhân đem rượu nóng tới, cướp đi lỡ dùng. Mấy tên hạ nhân kia mặc dù lúc trước hầu hạ Võ nhi, nhưng phần lớn là được ta phân công, vả lại thân thế sạch sẽ, cho dù là vì an nguy của bản thân người trong nhà, cũng không phải loại người có thủ đoạn hại người.”

Tống Hạc Khanh đối đầu với cặp mắt già nua cay độc khí thế trầm ổn, nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Tướng gia, quả thật muốn như thế sao?”

Ta Huyền khẽ cười: “Tống Tả Khanh không tin lão hủ sao?”

Tống Hạc Khanh chậm rãi lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Tạ Huyền: “Hạ quan chỉ tin vào phán đoán của mình.”

Tạ Huyền khẽ gật đầu: “Phán đoán của ngươi, chắc chắn sẽ có lúc sai.”

Tống Hạc Khanh bắt đầu lo lắng, biết được hôm nay là đừng nghĩ có đoạn sau, vẻ mặt căng thẳng, bước chân không khỏi lùi lại, chắp tay thở dài nói: “Tướng gia bảo trọng, hạ quan cáo lui.”

Đưa mắt nhìn đoàn người Đại Lý Tự ra khỏi Vũ Lâm Quân, Tạ Trường Võ tự mình rót chén trà thơm dâng cho Tạ Huyền, sợ hãi không thôi nói: “May mắn cha kịp thời đến, nếu không nhi tử sẽ bị tên họ Tống kia vu oan hại vào tù, thêm nữa hắn là cũng ăn gan hùm mật báo, thế mà ngay cả nhi tử cũng nghi ngờ, không biết nhi tử với A Thọ có bao nhiêu --”

“Bang” một tiếng, Tạ Huyền vỗ bàn đứng dậy, nhấc chân đá một cước vào Tạ Trường Võ, Tạ Trường Võ ngã xuống đất, cái chén trong tay cũng không thể may mắn thoát khỏi, mảnh vỡ sứ bay đầy mặt đất.

“Cha, người làm cái gì vậy?” Tạ Trường Võ hơi ủy khuất.

Tạ Huyền xoay người lại nắm chặt cổ áo Tạ Trường Võ, hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói thật với ta, đệ đệ ngươi chết rốt cuộc có liên quan tới ngươi không?”

Tạ Trường Võ giơ tay thề: “Đương nhiên không có! Cha người phải tin con, nếu không người phải suy nghĩ một chút, nếu như con thật sự vô lương tâm như vậy, sao không hủy giấu vết thi thể A Thọ, để các người vĩnh viễn không tìm được đệ ấy, lẽ nào lại... sẽ dùng kiểu thủ đoạn kia, làm loạn dư luận xôn xao, tất cả mọi người đang đoán xem hung thủ là ai, con đây không phải là tự bê đá đập vào chân mình sao?”

Tạ Huyền vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tạ Trường Võ, ý hận trong mắt dần phai nhạt, nhấc chân lại đạp một cái: “Cút!”

Tạ Trường Võ vội vàng chạy, tay bị mảnh vỡ sứ cắt cũng không lo kêu đau.

Cũng chính trong nháy mắt hắn ta quay người, sợ hãi trên mặt hoàn toàn biến mất, bên trong ánh mắt tràn đầy trào phúng và tỉnh táo.

*

Cả đường Tống Hạc Khanh cũng không có động tĩnh gì, Đường Tiểu Hà đang sau lưng hắn, giống như có thể cảm nhận được ngay cả cọng tóc của hắn cũng kéo căng thành hình không thể chọc, không thể đυ.ng vào, đυ.ng một cái thì xù lông.

Đến khi đến nha môn Vệ Sở, Tống Hạc Khanh mới thình lình xoay người một cái, đi đến con sư tử đá trước cổng đá một cước, một cước xuống con sư tử đá lông tóc không tổn hao gì, lão nhân gia người thiếu chút nữa trật chân ngay tại chỗ.

“Không phải chứ, sao tâm tình của ngươi không ổn còn tự mình hại mình nữa.” Đường Tiểu Hà đỡ lấy hắn.

Tống Hạc Khanh ôm ngực thở mạnh: “Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi, tên Tạ Trường Võ này rõ ràng có quỷ nhưng không động được hắn ta, tức chết ta rồi.”

Đường Tiểu Hà bất đắc dĩ nói: “Tống Hạc Khanh ta phát hiện có một vài lúc ngươi rất cứng đầu, coi như đúng là Tạ Trường Võ gϊếŧ Tạ Trường Thọ, cuối cùng thì hắn ta cũng là nhi tử của Tạ thừa tướng, Tạ tướng đã mất một đứa con trai, ông ta sẽ để bản thân mất đi đứa thứ hai sao?”

“Vậy thì kêu ta điều tra cái rắm!” Tống Hạc Khanh tức đến mức mắt nổ đom đóm: “Trực tiếp kết án là được rồi!”

“Kết án thì cũng phải có hung thủ.”

“Ra đường tùy tiện bắt một người.”

“Ôi, ngươi đúng là một tên cẩu quan.”