Chương 34: Hắn không sao

Đúng lúc nàng đang dùng sức cánh tay để nâng người lên thì có một bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt nàng.

Nàng ngẩng đầu khi thấy rõ gương mặt kia, những ấm ức ở trong lòng tức khắc dâng lên, nước mắt nén cả nửa ngày tuôn ra, khóc lớn tiếng nói: “Thiếu Khanh đại nhân, có… Có người bắt nạt ta!”

Tống Hạc Khanh rũ đôi mắt hồ ly của mình, nhìn tiểu đầu bếp nhà mình với tên ăn xin đang nằm trên lưng của tiểu đầu bếp, đôi lông mày nhăn lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Thực ra vốn dĩ hắn chỉ muốn đi tìm người để hung sư vấn tội, rốt cuộc có người đầu bếp nào đến giờ rồi mà không chịu đi nấu cơm không?

Nhưng xem ra may mắn hắn đến nhanh.

Sau ba nén hương, trong y quán.

Vết thương trên cằm của Đường Tiểu Hà đã được xử lý, lúc này đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, chỉ có hai con mắt vẫn đang đẫm lệ: “Dù sao ngọn nguồn sự việc chính là như vây, ta cũng không biết tên mập chết tiệt kia vì sao lại tới tìm ta gây phiền phức, mặc dù A Tế cắn người là A Tế không đúng, nhưng do tên mập khốn nạn đó bắt nạt người trước, trước khi rời đi còn dẫm nát bánh bao của ta.”

Tống Hạc Khanh đứng trước mặt của Đường Tiểu Hà, vì đã thẩm vấn nhiều phạm nhân nên bây giờ hắn cũng thẩm vấn Đường Tiểu Hà một lúc lâu, sau khi nghe xong lập tức nhớ tới người tên Tạ Trường Thọ là Quốc cữu này, hình như có nghe đồn rằng tên này— Hoành hành ngang ngược, hoang da^ʍ vô độ, nam nữ đều ăn.

Ba ngày nữa là tới lễ long thần của Thánh Thượng mà còn không biết thu liễm lại một chút nào.

Trong đầu Tống Hạc Khanh giờ đây hiện lên tám mươi tội danh dùng để bắt giam Tạ Trường Thọ nhưng ngoài miệng vẫn không nóng không lạnh nói với Đường Tiểu Hà: “Được rồi, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ngã một lần thì khôn thêm một lần, lần sau đừng có gây sự với loại người không đứng đắn này nữa.”

Đường Tiểu Hà sửng sốt, nâng mặt lên nhìn hắn nói: “Loại người không đứng đắn, ngươi đang nói ai đó?”

Cằm của Tống Hạc Khanh nhếch về phía trong phòng khám của y quán, nói: “Nếu ngay từ đầu ngươi không trỗi dậy lòng đồng tình với tên tiểu tặc tử kia thì sẽ không đi tìm hắn ta. Mà nếu không đi tìm hắn ta làm gì xảy ra chuyện như bây giờ? Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ?* Ngươi có hiểu không? Nếu ngươi muốn bảo vệ mình thì điều quan trọng đầu tiên đó chính là học được cách rời xa những kẻ tiểu nhân.”

*Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ: người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm. Nguy hiểm thực sự không đáng sợ nhưng đáng sợ là thân ở vào nguy hiểm mà không biết. Những người sáng suốt xưa nay đều biết phòng ngừa trước khi có hoạn nạn xảy ra. Chính vì thế mà họ thường bình an vô sự.

Đường Tiểu Hà bực mình, nhăn mày lại nói: “Cái gì mà quân tử với tiểu nhân, A Tế là tiểu nhân sao? Rõ ràng nhóc ta là một đứa trẻ tốt, chỉ là không có người chịu dạy dỗ mà thôi, ngươi đừng có đưa ra kết luận một cách dễ dàng như vậy có được không hả? Hơn nữa, nếu A Tế là tiểu nhân thì ai là quân tử, ngươi sao? Ngươi mà quân tử thì đã không hồ đồ đến mức phán sai tội cho ta rồi nhốt ở Đại Lý Tự. Ta thấy quân tử như ngươi chưa chắc là thứ tốt lành gì.”

Tống Hạc Khanh bị nàng nói tức giận đến mức toàn bộ cơ quan như muốn bốc khói, chưa tìm ra lời phản bác được, chỉ đành giơ tay chỉ vào Đường Tiểu Hà, nghẹn hồi lâu, gương mặt đỏ bừng, cuối cùng nói: “Ngươi… ngươi là đồ không nói lý!”

“Không thể nói lý còn hơn cái đồ máu lạnh vô tình.”

“Ngươi nói ai máu lạnh vô tình?”

“Ta đang nói ngươi đó, là ngươi đó, chính ngươi, Tống Hạc Khanh là kẻ máu lạnh vô tình, không phân rõ trắng đen, loại ngươi như ngươi đừng mơ sau này kiếm được thê tử!”

“Ta không tìm được thì không tìm được, ta tìm được thê tử hay không thì liên quan cái rắm gì đến ngươi?”

Lão đại phu thấy hai người kẻ một câu kẻ nửa câu, đành trốn đằng sau tấm mành không dám nói lời nào, qua nửa ngày mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói: “Thiếu Khanh đại nhân, vị bằng hữu ở trong kia đã tỉnh rồi.”

Lúc này Tống Hạc Khanh mới im lặng, hừ một tiếng với Đường Tiểu Hà rồi quay mặt đi chỗ khác.

Còn về phần Đường Tiểu Hà, khi nghe thấy A Tế tỉnh lại, Đường Tiểu Hà lập tức vọt vào gian bên trong như gió, không thèm so đo với Tống Hạc Khanh nữa.

Hai người bận rộn cả một ngày đến khi trở về màn đêm đã buông xuống, Tống Hạc Khanh vẫn như cũ tận dụng thời gian ở bên trong nha, Đường Tiểu Hà lo ban đêm hắn chỉ tức giận mà không ăn nổi nên trước khi đi ngủ muốn làm món gì đó đưa qua cho hắn, đỡ phải đến lúc hắn bị đói chết lại đổ hết trách nhiệm lên đầu nàng.

Nàng ở trong phòng bếp nhìn một vòng, cuối cùng nhìn thấy chén lớn mỡ hành chưa ăn xong kia, quyết định làm món mỳ trộn mỡ hành đơn giản ngon lành.

Đầu tiên nàng sẽ chế biến mỳ sợi, bỏ nước vào nồi đun lên sau đó cho mỳ vào đến khi nào sôi sùng sục, chín đến tám phần thì vớt ra, rửa qua nước lạnh sau đó cho hai muỗng mỡ hành vào lấy đũa quấy đều, mỳ sợi trắng nõn thành sáng bóng mê người, rắc hạt mè lên là có thể ăn.

Đường Tiểu Hà có bí quyết nhà làm món mỳ trộn mỡ hành này, đó chính là ở bước cuối cùng cho thêm một nhúm đường trắng sau đó trộn đều xuống, ăn miếng đầu tiên không những có thể cảm nhận được sự mềm dẻo của mỳ mà còn có thể cảm nhận được sự ngọt ngào của đường trắng. Hơn nữa, có đường làm bậc thang, sợi mỳ cũng ngon lên một bậc, càng ăn càng thấy ngon miệng.

Đường Tiểu Hà chuẩn bị đầy đủ rồi, cho mỳ vào chén đổ nước lèo nóng hầm hầm ấm dạ dày vào, bỏ toàn bộ vào hộp đựng đồ ăn đưa tới nội nha.

Trong thư phòng, Tống Hạc Khanh đang nghĩ cách chuẩn bị tấu chương kể tội của quốc cữu Tạ Trường Thọ.

Hắn ngáp dài một tiếng, bưng chén trà lên uống một ngụm, suy nghĩ rồi đề bút tiếp tục: “Mà nay long thần của Thánh Thượng sắp tới, quốc cữu Tạ Trường Thọ không màng thân phận đả thương người bên đường làm cho trời giận người oán. Theo thần thấy phải bắt giam để xử trí, răn đe cảnh cáo….”