Tiểu hài tử không nói một lời, vẫn duy trì động tác đưa tiền.
Giằng co một lát, Đường Tiểu Hà thua trận, đành phải nhận lấy tiền, thở dài nói: “Ngươi như này khiến ta rất không nỡ, tặng đồ đi rồi nào có đạo lý nhận lại.”
Nàng một bên lầm bầm cầm tiền lại, bỗng nhiên nghĩ đến một suy nghĩ, ngẩng mặt dịu dàng cười nói: “Như vậy tốt rồi, chỗ ta còn thừa một l*иg bánh bao cuối cùng, tất cả đều cho ngươi, coi như ta dùng số tiền này mời ngươi ăn cơm, thế nào?”
Tiểu hài tử vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhìn nàng.
Đường Tiểu Hà thầm nghĩ sợ rằng có khi đứa trẻ này ngốc thật, vội đưa tay bỏ l*иg hấp không bên trên đi, đem một l*иg bánh bao cuối cùng giơ lên trước mặt nhóc ta, cười nói: “Nếm thử đi.”
Bên trong vỉ hấp chỉ còn năm cái bánh bao lớn bằng nửa bàn tay, lúc nhào bột mì chắc hẳn có thêm chút bột gạo nếp, làm cho vỏ bánh bao nhìn óng ánh sáng long lanh, độ mềm mại dùng mắt thường cũng có thể trông thấy.
Tiểu hài tử duỗi cánh tay bẩn ra, vết bẩn trên tay và bánh bao trắng nõn chênh lệch hoàn toàn.
Nhóc ta nhìn bánh bao, ánh mắt dừng lại, thật lâu sau mới hạ tay xuống lấy một cái, chậm rãi cầm lấy đưa lên miệng, cắn một cái.
Sau khi nhai, ánh mắt trống rỗng của nhóc trong nháy mắt sáng rực.
“Ăn ngon không, ăn ngon không?” Đường Tiểu Hà nhịn không được hỏi.
Tiểu hài tử gật đầu như giã tỏi, ăn hai ba miếng xong một cái bánh bao, lại lấy tiếp cái thứ hai, cái thứ ba...
Đường Tiểu Hà từ vui vẻ biến thành mắt trợn tròn, vội vàng nhắc nhở: “Ngươi ăn từ từ thôi, không ai giành với ngươi, đừng nghẹn, nghẹn thì ta cũng không có nước cho ngươi uống -- đúng rồi, ngươi tên gì? Ngươi tên là gì?”
Tiểu hài tử một hơi ăn hết ba cái bánh bao, trên tay đã cầm cái thứ tư, yết hầu cố gắng nuốt xuống, miệng lồm bồm trả lời câu hỏi của Đường Tiểu Hà.
Đường Tiểu Hà nghe xong, nhếch miệng cười nói: “A Ký? Hóa ra đây là tên của ngươi à, Ký nào, là Ký trong Dạ Vũ Ký Bắc sao?”
“Không phải.” Tiểu hài tử chùi miệng, ngước mắt, con ngươi đen nhánh phản chiếu bộ dáng của Đường Tiểu Hà.
“Là Tế của Cúng tế.”
Đường Tiểu Hà yên lặng tắt tiếng.
Qua một hồi lâu, nàng mới ngượng ngùng kịp phản ứng, cười khan nói: “Tên của ngươi... rất đặc biệt nha.”
Lúc này, đường đối diện truyền đến tiếng ồn, chỉ thấy cửa chính của gánh hát có một đám hào nô áo gấm vây quanh một tên mập mặc một chiếc áo dài tơ lụa màu tím, tiền hô hậu ủng, lên giọng vào phố.
Phía sau bọn hắn, tú bà quy công cùng nhau quỳ xuống dập đầu, miệng cao giọng nói: “Cung tiễn Quốc cữu gia!”
Cùng là lúc chạng vạng, có người bận rộn cả ngày vừa mới tan tầm, lại có người lêu lổng cả ngày mới thấy đủ.
Đường Tiểu Hà nhìn tên mập trắng mềm kia, lại nhìn một cái bánh bao hoa hòe còn sót lại trong l*иg, thình lĩnh sợ hãi run cả người, nhất thời thu hồi ánh mắt, sợ về sau lại không thể nhìn thẳng bánh bao nữa.
Nhưng tên mập kia quả nhiên rời sự chú ý đến nàng, trong nháy mắt đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần kia, đôi mắt kia đã nheo thành khe hở, nhíu lại, lười biếng nói với tùy tùng: “Gia uống nhiều rượu, ngực nóng cuống cuồng, không cần nóng lòng lên kiệu, trước mắt tạm thời hóng chút gió mát đã.”
Hắn ta bắt đầu đi bộ, thịt mỡ trên người rung theo bước chân, như một tòa núi thịt đang đi, vẫn là kiểu mập toàn diện kia.
Mục tiêu xác định, thẳng đến tiểu lang quân xinh xắn bán bánh bao đối diện.
Chóp mũi của Đường Tiểu Hà bỗng nhiên ngửi được mùi hôi nồng nặc của rượu hòa lẫn với mùi thối, đó là mùi hương của son phấn, hai loại mùi đối lập nhau cùng hòa quyện lại làm cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, vô cùng không thoải mái.
Nàng giương mắt lên nương theo nơi xuất phát ra mùi hương đó nhìn qua, thấy một bóng dáng cao lớn trắng trắng suýt chút nữa đã bị dọa cho ngã xuống.
Tạ Trường Thọ nhếch mép cười, thịt mỡ trên mặt theo đó run run, chiếc quạt xếp trong tay được xòe ra, vẻ mặt dịu dàng ôn hòa nói: “Tiểu huynh đệ, bánh bao này bán như thế nào?”
Mặc dù Đường Tiểu Hà đã lớn như này nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người béo, cho nên khi có một người sở hữu cơ thể có phần to lớn thì nàng đã thấy bản thân trở nên nhút nhát chứ đừng nói là tên này còn có mùi rượu dính đầy lên người, gương mặt đỏ bừng, tất nhiên là dáng vẻ chưa tỉnh rượu.
Theo bản năng nàng lắc đầu, trả lời thành thật: “Bánh bao này ta dùng để làm từ thiện cho nên không bán.”
“Ồ!” Đôi lông mày thưa thớt của Tạ Trường Thọ nhướng lên, ánh mắt xuất hiện tia đáng khinh, nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Hà rồi nói một cách hài hước: “Vậy những cái khác có bán hay không?”
Nháy mắt Đường Tiểu Hà nhăn chặt mày lại, càng ngẫm lời nói này càng thấy không thoải mái, cũng không thèm cân nhắc đến lợi và hại, chỉ đành phải tiếp tục lắc đầu nói: “Ta chỉ có bánh bao chứ không có đồ gì khác.”
Ý cười của Tạ Trường Thọ càng sâu: “Vậy sao? Nhưng sao gia lại cảm thấy trên người ngươi có rất nhiều cái tốt hơn, ví dụ là cái này chẳng hạn—”
Hắn ta đang nâng tay lên, muốn đưa bàn tay to như gấu đó di chuyển lên mặt của Đường Tiểu Hà. Nhưng tay của hắn ta vừa mới vươn ra, bỗng nhiên dừng động tác lại, tiếp theo ngửa mặt lên trời kêu to, suýt nữa làm cho người ta tưởng rằng trởi đang sụp.
“A! Đau chết ông đây rồi! Tên súc sinh này từ đâu ra thế hả? Các ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau kéo hắn ta ra?”
Đường Tiểu Hà bị giọng la này làm cho sợ chết khϊếp, lúc phục hồi lại tinh thần mới dám đưa mắt thăm dò, phát hiện ra không biết từ khi nào A Tế đã bổ nhào ngồi lên đùi tên mập mạp đó, há mồm cắn lên đùi hắn ta một cái, trên miệng vết cắn còn có vết máu trào ra, thấm vào bộ y phục mà Tạ Trường Thọ đang mặc.
Chuong 33: Phản kháng
Tạ Trường Thọ vừa kêu rên vừa mắng to, không ngừng đe dọa nói: “Tên nhóc ăn xin thối tha! Ngươi dám cắn ta à? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là con trai của Thừa tướng, là đệ đệ ruột của Hoàng Hậu! Ngươi dám cắn ta thì ta sẽ chém ngươi!”
Đám cho săn của Tạ Trường Thọ tay đấm chân đá lên người A Tế nhưng cho dù có đánh như thế nào, đá ra sao thì A Tế vẫn không nhả miệng ra, giống như không cắn rớt mất miếng thịt đó xuống thì sẽ không nhả.
Tạ Trường Thọ đau đến nỗi muốn điên lên, mắng to mấy tên thủ hạ là đám phế vật, ngửa mặt lên trời gào thét: “Đao đâu hả? Cầm đao tới đây! Ta muốn cắt hắn ta ra thành trăm mảnh!”
Đường Tiểu Hà thấy chuyện không ổn vội vàng hô to: “A Tế! Buông hắn ta ra! Nhanh lên!”
A Tế lập tức nhả ra, sau khi nhả ra liền nghênh đón một trận đòn mạnh mẽ hung ác.
Đường Tiểu Hà hoảng sợ, loạng choạng quay đầu lại đối diện với tên mập mạp, lạnh lùng nói: “Các ngươi dám đánh hắn ta sẽ trở về bẩm báo với Tống đại nhân! Để cho đại nhân tống hết một lũ các ngươi vào ngồi tù ở Đại Lý Tự!”
Ta Trường Thọ nâng tay lên, vết thương đau đến mức sắc mặt hắn ta trắng như tờ giấy, còn cười lạnh nói: “Tống đại nhân? Hừ, tên Tống Hạc Khanh đó chẳng qua chỉ là một đứa nhóc làm nông, dựa vào vận may mà vớ được chức quan tứ phẩm, hắn ta có xách giày cho ta cũng không xứng, mà còn dám bắt ta? Cha ta chỉ cần động một đầu ngón tay thôi cũng đã có thể phế hắn rồi.”
Lúc này, thủ hạ của hắn ta ghé sát vào lỗ tai nói: “Chủ tử, ngài đã quên rồi sao? Lão gia nói cái tên họ Tống đó bắt được ai thì sẽ như con chó điên, ngài muốn trêu chọc ai cũng được nhưng đừng trêu chọc hắn ta. Hơn nữa đã sắp tới ngày long thần của Thánh Thượng, nếu tạo ra động tĩnh quá lớn, sợ là sẽ có chuyện không được thỏa đáng.”
Tạ Trường Thọ nghe được câu sau mới tìm lại được lý trí, không tình nguyện giơ tay lên ý bảo thủ hạ dừng tay lại. Hắn ta từ từ cúi người xuống nhìn tiểu hài tử thở thoi thóp trên mặt đất, phun một ngụm nước miếng rồi nói một cách dữ tợn: “Tiểu tử nhà ngươi cắn một miếng thịt của ta, ta phế nửa cái mạng của ngươi xem như đã trả lại toàn bộ. Sau này còn để ta gặp lại ngươi nữa, lão tử nhất định đánh chết ngươi.”
Nhóm chó săn nhanh chóng chạy ra xua đuổi những bá tánh đang vây xem: “Cút cút cút! Có gì đẹp mà xem! Xem nữa ta móc tròng mắt của các ngươi ra bây giờ!”
Bá tánh bắt đầu tản đi như chim trốn thú, Tạ Trường Thọ giơ chân đi về phía nhuyễn kiệu của mình, trong miệng còn mắng một câu đen đủi.
Đường Tiểu Hà vội vàng nhào về phía A Tế, dùng tay không phủi phủi lên mặt của hắn ta: “Ngươi mau tỉnh dậy đi A Tế, cố gắng lên, ta đưa ngươi đi tìm đại phu.”
Cả người A Tế đầy máu, mắt mũi tai miệng đều có máu tươi chảy ta, mở mắt, bên trong là những gợn sóng dị thường, cánh tay dường như đã bị gãy, đưa nửa cái bánh bao còn dư nhét vào miệng, thong thả nhai nuốt xuống, nhẹ giọng nói: “Bánh bao, ăn ngon quá!”
Ánh mắt của hắn ta xuyên qua Đường Tiểu Hà nhìn xuống l*иg hấp rơi xuống chiếc xe cút kít, ngửa đầu muốn bò dậy.
Đường Tiểu Hà nhìn thấu ý đồ của hắn, mũi chua xót vội nói: “Ngươi đừng nhúc nhích, ta đi lấy cho ngươi.”
Nàng không ngờ ở lúc này rồi mà đứa nhỏ này còn nghĩ đến việc ăn bánh bao, rốt cuộc người này đã bị đói bụng bao lâu?
Đường Tiểu Hà đi ba bước thành hai bước tới trước xe cút kít, nhìn thấy bên trong trống không, cái bánh bao cuối cùng cũng không biết là đã văng đi nơi nào.
Đúng lúc này giọng điệu âm dương quái khí của Tạ Trường Thọ vang lên bên trong kiệu— “Các ngươi đang tìm cái này sao?”
Đường Tiểu Hà quay đầu lại nhìn chỉ thấy trong tay của Tạ Trường Thọ đang cầm chiếc bánh bao hoa hòe cuối cùng.
“Muốn ăn à?” Tạ Trường Thọ nhìn A Tế, khóe miệng hắn ta cong lên nụ cười khiến cho người khác cảm thấy khó chịu: “Muốn ăn thì tự lại đây mà lấy.”
“A Tế!” Đường Tiểu Hà nóng nảy: “Ngươi đừng đi qua đó! Ở Đại Lý Tự có rất nhiều bánh bao, ta có thể lấy cho ngươi ăn!”
Nhưng hình như A Tế không nghe thấy Đường Tiểu Hà nói, trong mắt chỉ có chiếc bánh bao cuối cùng kia, cố gắng lê thân thể đầy vết thương kia đi qua, tay và chân cùng nhau hỗ trợ, chống khuỷu tay xuống mặt đất, bước đi bước bò đến gần Tạ Trường Thọ, máu trên người nhóc bị kéo thành một đường thẳng dài.
Thời gian trôi qua từng phút lâu như mười năm, cuối cùng A Tế cũng bò tới dưới chân của Tạ Trường Thọ, ngẩng mặt, giơ tay lên về phía bánh bao.
Tạ Trường Thọ vui vẻ, nói: “Lợi hại, đây ta đưa bánh bao cho ngươi.”
Hắn ta buông tay, chiếc bánh bao rơi xuống đất.
Lúc A Tế đang muốn duỗi tay ra cầm lấy thì Tạ Trường Thọ giơ bàn chân hoàn hảo của mình dẫm bánh bao xuống đất.
Chiếc bánh bao mềm trắng bị đế giày dơ bẩn nghiền nát, cuối cùng hóa thành một nhúm bột đen ngòm.
Tạ Trường Thọ vỗ vỗ tay, mặt đầy vẻ chán ghét nói: “Làm dơ giày của ông đây rồi, đúng là mất hứng!”
Nói xong hắn ta nghênh ngang lên kiệu cùng đám chó săn của mình rời đi, không thèm quan tâm gì nữa.
A Tế bình tĩnh nhìn đống bùn đất màu đen trên đất, hai mắt không chớp, như đầu gỗ mà ngồi sững sờ ở đó.
Đường Tiểu Hà tiến lên muốn bế A Tế kết quả phát hiện tên nhóc này còn rất nặng, nâng lên rất khó, nàng cố gắng đến mức không thở ra hơi cũng không thể nâng người dậy, vì thế nàng đành đi tìm người qua đường giúp đỡ nàng nhưng nhiều người chỉ nhíu mày bỏ đi không có ai giúp.
Đường Tiểu Hà đành căng da đầu cõng A Tế, cắn răng đi được nửa bước: “A Tế, ngươi phải cố gắng lên, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”
“Vì sao…. Vì sao….” A Tế nằm trên lưng của Đường Tiểu Hà, miệng lẩm bẩm hỏi một câu, giọng nói yếu ớt mỏng manh.
Đường Tiểu Hà sợ nhóc ta tắt thở, vội vàng đáp lại: “Vì sao gì hả? Vì sao gì?”
“Nếu như hắn ta không muốn ăn…. Vì sao lại muốn… Cướp bánh bao của ta?”
Đường Tiểu Hà bị câu nói này làm cho nghẹn họng, yết hầu nghẹn ngào, cố nén nước mắt vào trong: “Ta cũng không biết vì sao, rõ ràng hắn ta có cơm để ăn no nhưng lại cướp bánh bao của ngươi, hắn ta lại còn muốn dẫm nó cho nát, ta cũng không biết vì sao hắn ta lại làm như vậy.”
“A Tế, ta chỉ biết ta xem ngươi như là bằng hữu, cho nên ngàn vạn lần ngươi không được xảy ra việc gì nếu không ta sẽ đau lòng chết mất, ta chắc chắn sẽ đau lòng tới chết mất.”
Đường Tiểu Hà chỉ lo nói chuyện với A Tế mà không chú ý ở dưới chân, không kịp đề phòng dẫm trúng cục đá sau đó bị ngã lộn nhào y như chó gặm bùn, cằm đau rát, nàng lập tức ứa nước mắt.
Đường Tiểu Hà nén lại, xác nhận A Tế không có việc gì thì muốn bò dậy tiếp tục đi.