Chương 19: Có quỷ!!!

Trong chốc lát đã đến cổng lớn của Đại Lý tự, bóng đêm tràn ngập, gió lạnh thổi không ngừng.

Thủ vệ canh cổng nhận ra nàng là ai, cười nhạo nói: “Nha, lại là ngươi sao, như thế nào rồi, bị đuổi ra ngoài à?”

Đường Tiểu Hà giương cằm nhướng mày: “Ai bị đuổi ra ngoài chứ? Đại nhân của các ngươi còn muốn ta ở lại lắm kia kìa, ta ra ngoài là, ra ngoài là… Để ngắm phong cảnh thôi.”

Nàng quét mắt cảnh phố bên ngoài của đen nhánh, thầm cảm thấy kỳ lạ, tại sao buổi sáng náo nhiệt đông vui như vậy, mà đến buổi tối lại không có ai, khiến cho con người khϊếp sợ hoảng loạn, muốn xin cơm cũng không nhìn thấy khách hàng mà.

Sai dịch buông lỏng cổ tay: “Vậy ngươi ở đây ngắm đi, vừa đúng lúc đỡ việc cho ta, ta trở về nghỉ ngơi trước một chút vậy.”

Đường Tiểu Hà vội vàng xoay người rút lui: “Đừng đừng đừng, ta ngắm xong rồi, bây giờ ta liền trở về đây, ta có công việc của mình, ta không tranh công việc với ngươi làm gì.”

Không được rồi, trời tối quá, tối giống như đêm mà Bạch Cửu nương bị gϊếŧ vậy, nàng không chịu được, vẫn là để hôm nào đó chạy trốn sau vậy.

Sai dịch không ngừng cười ha ha, nói lớn với bóng lưng của nàng: “Chỉ với cái gan chuột nhắt này của ngươi mà cũng dám chạy lung tung sao, ta nói cho ngươi biết, buổi tối ở Đại Lý Tự còn có quỷ phá, da thịt ngươi non mịn như vậy, chạy chậm mà bị nữ quỷ để ý là ả ta bắt đi làm đồ nhắm đó.”

Đường Tiểu Hà nghe thấy lời này, tóc đều dựng thẳng lên, quay đầu lại trách: “Ta không tin đâu!” nhưng dưới chân lại chạy nhanh hơn.

Trong lòng nàng khổ tận trời, thầm nói không trách được bên ngoài ngay cả quán hàng rong cũng không có, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ, đây là chuyện gì vậy, ngay từ đầu không nên trà trộn vào đây chịu tội mới đúng.

Ngày xuân gió đêm thổi nhè nhẹ mang theo chút lạnh lẽo, thổi Đường Tiểu Hà nổi da gà cả người lên.

Nàng chạy trước về phòng bếp, đợi một lúc cũng không thấy ai đến dẫn đường cho, nàng liền chạy ra ngoài, định tùy tiện bảo một Tư lại dẫn đường cho nàng. Nhưng thời gian này nói sớm cũng không còn sớm, nói muộn lại chưa muộn, Tư lại đều ở trong phòng trực tăng ca cả rồi, không có một người nào đi qua, khiến nàng ngồi xổm nửa ngày cũng không thể chờ được cứu tinh, mà nàng lại ngại xông vào phòng làm việc của người ta.

Nàng đành phải giống như ruồi nhặng không đầu di chuyển khắp nơi, nhờ vào ánh trắng, nàng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của từng phòng, trong miệng oán than: “Cái gì mà Bát Bảo Trai chứ, ta còn có cháo Bát Bảo đó, cho ta giường với chăn để ta ở lại phòng bếp là được rồi, phiền toái như này để làm gì chứ, nơi này còn giống như một cái mê cung nữa chứ.”

Lúc này Đường Tiểu Hà đâu biết rằng, trong ngoài Đại Lý Tự có ba nha môn, số lượng phòng ốc khoảng chừng mấy trăm, lần đầu đi lại nếu không có người dẫn đường thì có thể nàng tìm đến sáng vẫn không tìm được chỗ ở của mình.

Không biết đi được bao lâu, ngay cả ánh trăng cũng bị tầng mây che khuất, Đường Tiểu Hà không chỉ không tìm được Bát Bảo Trai mà còn vào nhầm một khu vườn lớn nữa.

Ở trong vườn trúc um tùm, núi đá đứng sừng sững, hồ nước trong vắt. Nếu ở buổi sáng thì phong cảnh ở đây đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được, nhưng đặt vào ban đêm, sẽ phải gọi là “nặng nề ma quái”.

Đường Tiểu Hà vừa lạnh vừa sợ, trong lòng run rẩy không ngừng quan sát xung quanh, nói trong nức nở: “Tổ tông ơi, Bồ Tát ơi, Đại la thần tiên ơi, con đang ở đâu đây, Bát Bảo Trai rốt cuộc ở đâu vậy, chẳng lẽ con đi nhầm đường sao?”

Trong một không gian quỷ dị yên tĩnh này, sai tai nàng bỗng vang lên âm thanh trầm thấp: “Đúng vậy, ngươi đi nhầm đường rồi.”

Đường Tiểu Hà thở dài: “Đa tạ, ta đã biết ta đi nhầm rồi.”

Giọng nói vừa kết thúc, cô đột nhiên hít hà một hói, xoay người nhắm mắt lại tung ra một quyền, trong miệng hét lớn: “Cứu mạng với! Có quỷ!”

“Tê…” Tống Hạc Khanh lảo đảo lùi về phía sau hai bước, lấy tay che mắt trái, đau đến mức khom lưng xuống.



Ban ngày ăn cơm no ngủ đầy đủ, cảm giác thoải mái làm người ta lâng lâng dẫn tới việc buổi đêm Tống Hạc Khanh bị khó ngủ. Hơn nữa, vụ tử án ở huyện Tường Viễn kia có điều làm hắn suy nghĩ không ra vì thế hắn không có tâm trạng thả mình lên giường mà ngủ, cho nên hắn bèn đi ra khỏi phòng tới khu vườn để giải sầu.

Ai biết được mới đi được nửa bước đã bị tai bay vạ gió.

"Đau chết mất!" Hắn che mắt trái đang giật giật không ngừng, mà tên đầu sỏ gây tội không những không xin lỗi hắn mà còn cất bước bỏ chạy.

Đường Tiểu Hà chạy nhanh như bay dọc theo đường mòn trong vườn, rất giống với con thỏ bị người ta dọa cho chạy trối chết, miệng còn mở ra la lớn: "Cứu mạng! Có quỷ! Có một nữ quỷ!"

Tống Hạc Khanh không thể nhịn được nữa, xông lên hai ba bước đuổi theo "con thỏ" chân ngắn kia, kéo lại: "Nữ quỷ cái gì mà nữ quỷ hả? Ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho ta, ta mà là nữ quỷ ư?"

Bỗng dưng Đường Tiểu Hà không kịp đề phòng bị cặp mắt như hồ ly tinh ẩn chứa sự tức giận đó chiếu sáng trong bóng tối, run run rẩy rẩy nói: "Không, ngươi không phải là nữ quỷ."

Tống Hạc Khanh đang định thở phào nhẹ nhõm thì mắt phải đã bị người trước mặt cho thêm một đấm.

"Ngươi là nam quỷ!"

"Người đâu mau tới đây! Nơi này có nam quỷ!"