Trưởng tỷ hạ độc, nơi nào có thể giải dễ dàng như vậy? Trừ phi là làm giống nàng suy nghĩ lúc trước, khoét cái khối thịt này đi, có lẽ còn có cơ hội sống sót.
Mặc dù có thể sẽ chết, nhưng nàng cũng không thể qua loa đem chính mình gả ra ngoài như thế được!
Thứ nhất, nàng dù sao cũng là nữ nhi của Thương Châu Hầu, phải gả liền gả cho người đàn ông hiếm có trên thế gian, thế tử Tịnh Châu Hầu nàng còn xem không vừa mắt, lại càng không nói đến tên thợ săn phải dựa vào trời ăn cơm này.
Huống chi phụ thân mà biết cũng sẽ không đồng ý.
Thứ hai, nàng hiện giờ dung mạo bị hủy hết, mạng sống bấp bênh, nếu như mới thành thân mấy ngày liền buông tay nhân gian, đối với thợ săn cũng không công bằng.
Thứ ba, người thợ săn này tính cách lạnh nhạt, sắc mặt trầm mặc nghiêm túc, nhìn qua liền rất hung dữ, nàng từ trước đến giờ còn chưa gặp qua hắn cười…
Người như vậy, ngày sau sẽ chăm sóc, che chở nàng như thế nào?
Trước mắt chỉ có thể lấy cớ thật khéo léo, kéo dài thời gian, lại tìm kiếm cơ hội rời đi.
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Vãn Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vân Hoành. Hắn có khuôn mặt cứng rắn, mày kiếm tạo thành đường cong lưu loát đẹp đẽ, là kiểu trong nhu có cương. Đôi mắt lại rất sâu, đen như vực sâu không đáy, ngay cả thời điểm cùng nàng đối mặt cũng không nổi lên chút gợn sóng.
Thẩm Vãn Tịch liếc hắn một cái, trong lòng liền ngập tràn phiền muộn
Vân Hoành nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, lại như thấy ánh trăng sáng trong trẻo trên bầu trời, hắn sa vào dòng ngân hà, ngồi xuống con thuyền không người lái, mặc nó phiêu lưu
Đó là một loại cảm thụ hắn chưa từng trải qua, thật kỳ diệu.
Ánh mắt chậm rãi chuyển rời đến chỗ hư thối dưới mắt phải nàng, không giống hai chân bị thương ngoài da, mặt nàng giống như bị người hạ độc, hơn nữa rất có khả năng là dùng nước độc tưới trên mặt, bởi vậy vết thương này mới luôn khuếch tán lan tràn đến tận cổ.
Vân Hoành nào biết trong nội tâm nàng nhiều quanh co lòng vòng như thế, chỉ là hầu kết khẽ động: “Ta không để ý đến điều này.”
Không chỉ không thèm để ý, mà đối với việc trị độc hắn đã có một bộ phương pháp của chính mình.
Ở trong núi lâu ngày, coi như là thế gian cực kỳ hiếm thấy kịch độc, chỉ cần không có tổn thương vào lục phủ ngũ tạng, không có gì bất ngờ xảy ra hắn đều có thể trị tốt.
“Mặt của ngươi, có thể trị.”
“Cái gì?”
Đôi mắt của Thẩm Vãn Tịch bỗng nhiên sáng lên, rồi lại chần chừ một chút: “Trên mặt ta là do độc tổn thương, không phải vết bỏng phổ thông, đại phu trong thành cũng không nhất định có thể trị, ngươi có biện pháp sao?”
Vân Hoành khẽ vuốt cằm, sắc mặt nhàn nhạt như cũ, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Thẩm Vãn Tịch không khỏi cong khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng muốt, nàng có nên tin tưởng lời nói của một người thợ săn hay không?
Nhưng rồi nhìn dáng vẻ Vân Hoành thành khẩn gật đầu để lại cho nàng, cảm giác đó không phải là hắn lừa gạt nàng, cũng không phải vì thành thân mà mồm mép lừa người.
Trực giác nói cho nàng biết, Vân Hoành là thật sự có biện pháp!
Vân Hoành cho rằng nàng không tin, lại từ trong quầy lần nữa lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ chút màu nâu thoa lên má phải nàng, nói: “Cái này là Tùng lộ tán, chính ta mài, tuy không nhiều tác dụng, nhưng là có công hiệu trong việc ức độc giảm đau, ngươi tạm thời đắp một chút.
Thẩm Vãn Tịch cảm thấy tay hắn khoan hậu mà nóng bỏng, thời điểm tay chạm đến hai má một khắc kia lại có loại cảm giác tươi mát ập đến, có chút thoải mái, cũng mơ hồ đem đau đớn tán đi một ít.
Sau đó lại nghe hắn chậm rãi nói: “Ngày mai ta đi vào trong núi tìm thuốc, trị mặt cho ngươi.”
Nàng lập tức vui vẻ nhẹ gật đầu, khóe mắt lại có hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.