Lòng bàn tay hắn có mấy vết chai dày, nhưng rượu thuốc mát lạnh ẩm ướt, làm cho cảm giác thô ráp kia giảm đi vài phần. Hơn nữa thủ pháp nặng nhẹ có độ, rất nhanh Thẩm vãn Tịch liền hưởng thụ loại cảm giác này.
Cho đến khi đôi tay kia trong lúc vô tình chạm vào da thịt phía trên đầu gối nàng, Thẩm Vãn Tịch mới giật mình chấn động, cơ thể rụt ra sau một chút, trên người nổi từng tầng da gà, sắc mặt cũng bỗng đỏ bừng kéo dài tới tận mang tai.
May mà ngọn đèn hơi tối, thêm vết thương trên má phải nàng đầy mủ xấu xí, lại dùng sợi tóc ngăn trở một ít, như vậy thợ săn hẳn là không nhìn ra sự khác thường trên mặt nàng.
Đương nhiên, trong mắt Vân Hoành cũng chỉ có những vết thương chằng chịt khắp nơi kia, mà trên đầu gối của nàng cũng bị thương không nhẹ.
Vân Hoành vẫn dựa theo tiết tấu của mình chậm rãi xoa bóp máu đọng. Lúc trước thợ săn Chung từ trên sườn núi ngã xuống, hắn cũng trị thương cho như vậy, chỉ qua mấy ngày liền có thể tốt.
Nhưng khi hắn xoa xoa lại phát hiện thân thể tiểu cô nương càng lúc càng thêm nóng, so với bàn tay hắn còn nóng hơn.
“Ngươi rất nóng sao?”
Âm thanh khàn khàn truyền đến bên tai, Thẩm Vãn Tịch hốt hoảng, nhất thời kinh ngạc, sau mới cố gắng bình phục tâm tình, vừa mở miệng nói đầu lưỡi liền bắt đầu đánh nhịp: “Còn tốt… Hình như là có chút nóng.”
Vân Hoành im lặng một lúc, bỗng nhiên tóm lấy góc chăn phía bên trong vén lên. Chăn kia cũng không tính là nhẹ, lại bị hắn một tay ném về phía đầu giường. Toàn thân Thẩm Vãn Tịch liền lộ ra trong không khí.
Nàng theo bản năng bèn che ngực, vội vàng cúi đầu nhìn thoáng qua. May mắn, tuy rằng quần áo rách rưới, nhưng còn chưa đến mức áo rách quần manh(*).
Vân Hoành cũng không nhìn nhiều, lại cúi đầu thay nàng lau rửa miệng vết thương.
Nếu không phải ngay từ đầu người thợ săn này có gương mặt bình tĩnh lạnh lùng đến vô cảm, mà đối với thân thể nàng cũng không có một chút hứng thú, thì Thẩm vãn Tịch còn nghĩ rằng bản thân rơi vào tay kẻ xấu.
Mà không, có thể đúng là kẻ xấu thật.
Những người thợ săn đứng đắn làm sao sẽ tới thị trường nô ɭệ mua nữ nhân? Nhất định là có mục đích riêng.
Tay của thợ săn giống như không an phận mà di chuyển trêu đùa, nhưng dáng vẻ hắn vì nàng bôi thuốc lại đặc biệt bình tĩnh nghiêm túc.
Thẩm Vãn Tịch rơi vào thật sâu mâu thuẫn, xoắn xuýt đến mức sắp khóc đến nơi, nàng chỉ mong là mình nghĩ sai rồi.
Vân Hoành căn bản không biết trong lòng tiểu cô nương vẫn nằm dựa ở trên giường không nhúc nhích đã sóng ngầm mãnh liệt, hắn chỉ biết mình đang chữa trị vết thương, mà giờ phút này nàng là bệnh nhân của hắn.
Một canh giờ sau, Vân Hoành thay nàng chà lau xong vết thương trên hai chân. Tiếp đó tìm đến gậy gỗ đem đùi phải của nàng cố định lại, lại dùng mảnh vải phù hợp cột chắc chắn, miệng vết thương xem như là xử lý xong.
Vân Hoành đem rượu thuốc đặt về vị trí ban đầu, rồi dùng nước sạch được lấy dưới giếng lên rửa tay.
Lại nhặt ít củi lửa chuẩn bị đun ít nước nóng nấu nồi cháo rau cho nàng ăn.
Tiểu cô nương ở nhà đói bụng đến mức sắp chết, hắn cũng phải có trách nhiệm.
Sau khi Vân Hoành đi ra cửa, Thẩm Vãn Tịch lại yên lặng đem chăn kéo qua che đến trên người mình.
Chậm rãi bắt đầu có mùi hương từ phòng bếp truyền đến, chui qua khe cửa bay vào phòng. Thẩm Vãn Tịch dùng hết sức lực hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, hương vị đồ ăn a.
Dù cho người thợ săn này trù nghệ không được tốt lắm, nhưng uống xong ba chén cháo lớn, Thẩm Vãn Tịch vẫn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, cái này so với lúc nàng ở Thương Châu nếm qua sơn hào hải vị còn muốn thơm nồng ngon miệng hơn.
Bụng được ăn no tròn trịa, Thẩm Vãn Tịch lại vì tương lai của bản thân mà suy nghĩ.
Còn sống thật là tốt, có cháo nóng hầm hập để ăn thật tốt! Nàng muốn nhanh chóng chữa khỏi vết thương trên mặt, nếu thật sự không còn cách nào thì nàng sẽ nhịn đau đem thịt thối khoét đi.