Phụ nhân nhìn thấy băng gạc trên mặt Thẩm Vãn Tịch, hơi sửng sốt một chút nhưng ngay lập tức cười tủm tỉm nói: "Tẩu tử hảo, ta là thê tử của Chung Đại Thông ở đầu đường này, sáng nay vừa vặn đi trong núi hái một ít lá cây hương thung, nhớ tới tẩu tử là người nấu ăn ngon nên liền mang tới cho ngươi một ít, còn có mấy quả trứng vịt muối ướp trong nhà, phụ mẫu của tướng công ta cũng bảo ta cùng đưa tới đây."
Thì ra đây chính là thê tử của Chung Đại Thông.
Thẩm Vãn Tịch có chút thụ sủng nhược kinh, nàng tới đây cũng đã một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên có người tới tận nhà tặng đồ, xuất phát từ lễ phép vội vàng từ chối nói: "Trứng vịt muối là thứ tốt, nhân khẩu nhà các người lại nhiều vẫn nên giữ lại cho mình ăn đi."
Nàng vừa dứt lời thì thê tử của Chung Đại Thông đã đem giỏ rau đẩy vào tay Thẩm Vãn Tịch sảng khoái nói: "Tẩu tử đừng khách khí với ta, Vân đại ca là ân nhân cứu mạng của tướng công, cả nhà chúng ta đều biết ơn hắn, mấy quả trứng vịt này có là cái gì đâu chứ!"
Trong lòng Thẩm Vãn Tịch bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc cũng biết vì sao Vân Hoành chỉ có một bằng hữu là Chung Đại Thông, thì ra có một tầng ân tình này.
Nàng cũng không tiện cự tuyệt nữa liền vui vẻ nhận lấy, thuận thế hỏi tên phụ nhân.
Thê tử Chung Đại Thông cười nói: "Tẩu tử gọi ta Hoa Chi là được."
Thẩm Vãn Tịch nhìn sơ qua qua rau và trứng vịt của Hoa Chi mang tới, hơn nữa trong nhà còn có đậu hũ và thịt mà Vân Hoành mua vào buổi sáng, Tống Oa Oa cũng đang nhổ một ít măng, trong lòng nàng thoáng cái nghĩ ra vài món ăn.
Nghĩ đến nhiều người cũng náo nhiệt hơn một chút, huống hồ tối hôm qua gặp phải chuyện Vân Hoành, nàng còn chưa nghĩ ra cách đối mặt với hắn, không bằng mời Chung Đại Thông và Hoa Chi đến nhà cùng nhau ăn cơm, cộng thêm Tống Oa Oa, tình huống như vậy có lẽ sẽ không thấy xấu hổ nữa.
Nàng nhìn Hoa Chi đề nghị một chút, nhờ nàng ấy mời Chung Đại Thông cũng đến nhà cùng nhau ăn cơm, Hoa Chi hưng phấn gật gật đầu nói: "Ta đã sớm muốn hướng tẩu tử thỉnh giáo trù nghệ rồi, nhưng mà Vân đại ca nói chân tẩu tử đi lại không tiện, ta cũng sợ làm ngươi mệt mỏi cho nên vẫn không dám đến."
Thẩm Vãn Tịch nhìn chân mình cười nói: "Mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều, phỏng chừng không cần quá lâu là có thể tháo ván ra, ai, ta cũng rất muốn ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh trong núi một chút."
Hoa Chi hơi sửng sốt, tức phụ trong núi có mấy người không bận rộn từ sáng đến tối. Vậy mà tiểu tẩu tử này thế nhưng lại muốn ra ngoài ngắm phong cảnh? Mặc dù trên mặt nàng đang băng bó vết thương nhưng cũng không khó nhìn ra nàng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, làn da trắng nõn nhẵn nhụi không giống người trong núi có da thô ráp, ngón tay cũng thon dài mềm mại không như bàn tay thường xuyên làm việc.
Chẳng lẽ đây là người từ nhà giàu đi ra?
Bất quá, Hoa Chi biết Thẩm Vãn Tịch có mệnh khổ, nếu không cũng sẽ không ở chợ nô ɭệ bị Vân đại ca mua về.
Nàng từ trước tới nay rất kín miệng, không nên hỏi thì sẽ không hỏi, chỉ sợ nhắc tới chuyện đau lòng của Thẩm Vãn Tịch, vì thế cười khen ngợi: "Dáng vẻ của Vân đại ca rất tuấn tú, hắn biết săn bắn mà y thuật cũng rất tốt. Nhưng hắn mãi vẫn không chịu thành thân, chương phụ ta vẫn luôn lẩm bẩm muốn tìm giúp hắn một người vợ, vậy mà không ngờ Vân đại ca lại gặp được tẩu tử trước, đây là duyên phận lớn biết bao nhiêu nha! Tẩu tử có trù nghệ giỏi lại có năng lực, đứng cùng Vân đại ca thật sự là một đôi Thiên tạo địa thiết (1) đó."
Thẩm Vãn Tịch mím môi, có thể nghe được vài câu khen Vân Hoành quả thật là không mấy dễ dàng rồi vậy mà Hoa Chi còn khen ngợi luôn nàng.
Chỉ là bốn chữ "Thiên tạo địa thiết" sợ là đã cô phụ sự chờ mong của người Chung gia rồi.