Thẩm Vãn Tịch đôi mắt nhìn chằm chằm đống củi gần cửa viện, mím môi chỉ nói một câu này.
Dáng vẻ Vân Hoành không nói lời nào là có chút hung dữ, còn thường xuyên nói một ít lời nói không biết xấu hổ, nhưng nói đến cùng cũng không có chân chính tổn thương đến nàng. Hắn cũng sẽ lên núi hái thảo dược thay nàng chữa vết thương, thời điểm dì cả đến còn giúp nàng xoa bụng, sẽ chủ động giúp nàng giặt khăn trải giường, còn im hơi lặng tiếng mua cho nàng quần áo…
Vân Hoành như vậy, làm sao sẽ ăn thịt người đây?
Không có hai lượng bạc ở chợ bán nô ɭệ, nàng cùng Vân Hoành cũng chỉ là hai người xa lạ, ở trên thế giới này ai có thể không duyên không cớ yêu cầu một người xa lạ thiện ý đối đãi đây?
Trưởng tỷ với nàng vẫn là người một nhà đấy, nhưng kết quả còn không phải vì một người đàn ông mà cùng nàng phản bội, thiếu chút nữa muốn tính mạng nàng!
Nàng tuy rằng không thích Vân Hoành, trong lòng cũng sợ hắn, nhưng thời điểm người khác nói xấu hắn, Thẩm Vãn Tịch vẫn sẽ có chút không thoải mái.
Tống oa Oa còn muốn hỏi thêm, trong tay bất ngờ không kịp đề phòng liền bị nhét một rổ trúc.
“Đừng nghe linh tinh”.
Thẩm Vãn Tịch sờ sợ phần tóc rối bù trên đầu hắn, thay đổi câu chuyện. “Vào ngày xuân rau dại trên núi là mới mẻ nhất, đệ đi giúp tỷ tỷ hái một ít rau cải cùng nấm trở về có được không?”
Tống oa oa quyệt miệng, mặt đầy ủy khuất, hắn liền biết tức phụ nhà thợ săn cũng không phải người tốt lành gì, chỉ biết bắt nạt hắn cái người tiểu đáng thương.
Trước khi đi cũng không quên quay đầu liếc nhìn nàng cầu xin một câu: “A Tịch tỷ tỷ, hôm nay đệ có thể ăn đồ ăn tỷ làm hay không?’
Thẩm Vãn Tịch xòe tay nói: Nhìn biểu hiện của đệ”.
Nàng chỉ tay vào rổ, ý bảo hắn nhặt đầy rồi đưa về đây.
Tống Oa Oa tức giận chạy ra khỏi cổng tiểu trúc, ra khỏi cửa liền triệu tập hai cái đuôi nhỏ cùng nhau vào núi.
Hài tử từ nhỏ liền hướng trên núi chạy khắp nơi, biết nơi nào có rau dại ăn ngon, nấm không có độc, cũng biết nước nơi nào sạch sẽ nhất, dạng côn trùng gì có thể nướng ăn được.
Gặp vận khí tốt còn có lộc ăn một bữa no, bắt được mấy con rắn nhỏ, dùng cục đá đập thành vài đoạn, chính mình đắp cái bếp lò nhỏ ở nơi hoang dã hầm ăn, so với thức ăn trong nhà còn ngon miêng.
Nếu như là bình thường, Tống Oa Oa chỉ coi là ra ngoài dạo chơi, nửa điểm áp lực cũng không có. Nhưng hôm nay khác biệt, hắn mang theo nhiệm vụ ra ngoài, không đem rổ nhỏ đựng được tràn đầy, Xấu tức phụ chắc chắn sẽ cùng thợ săn cáo trạng. Đến thời điểm đó hắn không chỉ không được ăn đồ Xấu tức phụ làm, mà còn bị thợ săn giáo huấn một trận.
Ngày xuân dễ dàng mệt rã rời, Thẩm Vãn Tịch đôi mắt đỏ hồng, ngáp một cái liền gục xuống bàn ngủ.
Giữa ánh sáng lưu chuyển, nàng nhìn thấy Vân Hoành cả người toàn là máu, xoay người rời bỏ nàng mà đi.
Phía sau lưng có một miệng vết thương dữ tợn đầy máu me, kéo dài từ lưng đến dưới thắt lưng, máu tươi không ngừng trào ra ngoài, đi một bước liền lư lại một dấu chân đầy máu…
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Hoành: Trong thôn khắp nơi là truyền thuyết về ta
A Tịch: Thật sao, ta không tin.
Tới gần giờ Dậu, Tống Oa Oa mới đầy một rổ rau cải trở về. Thẩm Vãn Tịch đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, thấy hắn toàn thân dơ bẩn giống như lăn vào trong vũng bùn vậy. Nghĩ thầm tiểu gia hỏa nhất định là ở trong rừng chơi cả ngày, may mắn trở về trước giờ ăn tối, bằng không nàng liền tự mình chống gậy gỗ đến trong rừng trúc đào rau dại.
“Nha, cái này hình như ta đã gặp qua ở đâu nhỉ?”
Thẩm Vãn Tịch nghi ngờ nhìn xem mấy cái váy nấm như chiếc ô nhỏ trong rổ, giống như tiểu cô nương mặc váy trắng vậy, màu trắng mang theo chút vàng nhạt, ngửi thấy một mùi nhẹ nhàng còn có thêm hương thơm thanh nhã nhàn nhạt.
Tống Oa Oa nói: “Đây là nấm độc ở trong trứng rắn mọc ra, không ăn được, là ta hái trở về chơi”.