Tiểu gia hỏa quăng ánh mắt cầu xin giúp đỡ, Thẩm Vãn Tịch liền cố ý ngửa đầu, giả vờ tức giận nhìn trời.
Thật vất vả đem hai thùng nước đổ vào bên trong lu, Tống Oa Oa bên trong phòng bếp tung tăng nhảy nhót tìm kiếm một hồi lâu cũng không thấy được đồ ăn thừa hôm qua. Vừa nghĩ đến cảm giác mãnh liệt của lòng trắng trứng bọc thịt bằm tan ở trong miệng, nước miếng hắn liền chảy ròng ròng, nhưng trong nồi chỉ có cháo nấu cháy, vừa nhìn liền biết là thợ săn nấu, nào có cái gì trân tu mỹ vị!
Mới từ phòng bếp đi ra, Tống Oa Oa liền nhìn thấy Thẩm Vãn Tịch cau mày ngồi ở trên ghế ngẩn người.
Nghe a nương hắn nói, tối qua thợ săn trở về bắt nạt nàng.
Tống Oa Oa mê đồ ăn Thẩm vãn Tịch làm, vì thế chủ động tiến lên cùng nàng thăm hỏi: “A Tịch tỷ tỷ, đệ nghe người ta nói chân của tỷ là bị thợ săn đánh gãy, là thật sao?”
Thẩm Vãn Tịch nguyên bản đang suy nghĩ hôm nay sẽ làm đồ ăn gì, ngày hôm qua Vân Hoành mua cho nàng quần áo, nàng chỉ có thể lấy mỹ thực báo đáp, nhất thời nghe nói như thế liền bật ra một tiếng nở nụ cười, “Nào có? Đệ từ đâu nghe được mấy lời nhảm nhí này.”
Tống Oa Oa chớp mắt, “Người trong thôn đều nói vậy”. Thẩm Vãn Tịch biết trong sơn thôn hẻo lánh rất nhiều bà ba hoa, mà câu chuyện trà dư tửu hậu đến đến đi đi liền chỉ từng đó người, ai không hợp nhau, quay lưng đi khỏi là bị kẻ khác nói xấu sau lưng.
Vân Hoành bình thường độc lai độc vãng, cũng chỉ có một người bạn là Chung Đại Thông, cũng có thể không được tính là bạn bè. Người trong thôn không thích hắn, lại không dám trước mặt cùng hắn nói chuyện, đương nhiên chỉ có thể nghị luận sau lưng. Truyền đi nhiều, câu chuyện liền thay đổi.
Đạo lý này, đặt ở thành Thương Châu cũng là như vậy. Phó tướng Khương Khoáng bên cạnh a Cha có con gái tên Khương Đừng Thù, từ nhỏ đã không thích cùng các nữ tử thế gia đánh đàn thêu hoa, luận thơ thưởng trà. Ngược lại thích múa đao đánh gậy, cả ngày trong quân doanh cùng một đám hán tử đấu võ, chơi đẩy chân, so cưỡi ngựa. Bởi vậy, mấy cái tỷ muội bên cạnh đều không thích nàng, còn nói nàng xuất đầu lộ diện là vì muốn giành được sự chú ý của nam nhân trong quân. ở giữa thế gia đại tộc còn như thế, huống chi là ở vùng hẻo lánh chưa khai hóa đâu.
Tống Oa Oa nghiêng đầu sang lôi kéo vạt áo nàng, lại hỏi: “A Tịch tỷ tỷ, thợ săn đáng sợ như vậy, phải chăng mỗi ngày hắn thật sự đánh tỷ sao?”. Hắn cũng muốn từ trong miệng Thẩm Vãn Tịch lộ ra đến một chút tin tức, quay đầu nói cho a nương cùng bà nội, các nàng thích nhất cùng người khác nghị luận những thứ này.
Thẩm Vãn Tịch nguyên bản không muốn cùng tiểu thí hài giải thích, cũng không nghĩ đến người trong thôn đối với đời sống tình cảm của Vân Hoành cảm thấy hứng thú như vậy. Vân Hoành một nửa là ân nhân cứu mạng nàng, thêm một nửa là phu quân, không thay hắn giải thích thì dường như quá mức tuyệt tình.
Nghĩ nghĩ, nàng xoa nhọe mũi Tống Oa Oa, mềm giọng cười nói: “Tỷ tỷ là bị người trong nhà vứt bỏ ra ngoài, mặt là do ăn nhầm đồ vật mới hỏng, chân cũng là đắc tội người khác bị đánh thành như vậy, nếu không phải gặp được Vân Hoành, tỷ tỷ đã sớm đi chầu lão Diêm Vương”.
“A?” Tống Oa Oa há to miệng, một bộ dáng vẻ hóa ra là như vậy, một lát trên mặt lại lộ ra nghi hoặc, “Nhưng là thợ săn đáng sợ như vậy, làm sao sẽ cứu tỷ tỷ được? Tỷ tỷ cũng không sợ hắn sao? Người trong núi gặp hắn đều là dáng vẻ cả người toàn máu?”
Thẩm Vãn Tịch trong lòng lộp bộp một chút, ngẩn người nói “Cả người toàn máu?”
Tống Oa Oa gật đầu: “Đúng nha, tuy nhiên đệ chưa thấy qua, đệ đều nghe nhóm người lớn nói, sài lang lão hổ hắn đều đánh chết vài con, người nơi nào có thể đánh lại hắn được. Người lớn đều ngầm nói hắn khi hung hãn lên sẽ ăn thịt người”.
“Không phải đâu”.