Thẩm Vãn Tịch trầm ngâm một lát, nhớ tới ở trong phủ Thương Châu mình còn có ngàn lượng bạc nguyệt lệ trong ngăn kéo, trong túi nhỏ dưới giường còn có a Nương lưu cho nàng một ít tiền sử dụng. Nàng rời nhà lâu như vậy, cũng không biết những bạc này có còn hay không.
Nơi này hẻo lánh, nếu như có cơ hội đi lên trấn trên, nàng phải lặng lẽ hỏi thăm một chút tin tức phủ Thương Châu Hầu. Nếu là sau này bình an trở về, nàng nghĩ đưa cho Vân Hoành nhiều chút bạc, báo đáp ơn trị thương của hắn.
Thấy sắc mặt Vân Hoành hòa hoãn một chút, Thẩm Vãn Tịch cũng không nhắc lại sự viêc này, liếc mắt nhìn vỏ chăn chất đống trên giường, cùng Vân Hoành đưa ra lời nói dối: “Hôm nay trời đầy mây, nguyên bản quần áo không dễ khô, nhưng là ta suy nghĩ cái hảo biện pháp, đem vở chăn đặt ở gần lòng bếp, dùng hơi nóng củi lửa bên trong hong được khô khô, buổi tối đã có thể ngủ”.
Nàng ý cười trong trẻo, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như đang nói ta có thông minh hay không.
Nàng đã nghĩ xong, chỉ cần Vân Hoành không phát hiện, buổi tối nàng liền dùng vỏ chăn chưa khô chấp nhận một đêm, lấy mặt khô che lên trên người, còn mặt ẩm ướt kia có thể hướng ra bên ngoài. Chờ ngày mai mặt trời lên, lại đem chăn ra ngoài phơi, rát nhanh liền có thể khô.
Ai ngờ Vân Hoành trong mắt hàn quang vừa lóe, không chút lưu tình mà vạch trần nói: “Ta vừa mới sờ soạng một chút, có ít nhất một nửa vẫn còn ẩm ướt”.
Thẩm Vãn Tịch tựa như sét đánh.
Ngụ ý này của hắn, không phải là đang nói đem nay ngủ một cái chăn, nàng đừng hòng chạy!
Ô ô ô… Như thế nào cái gì cũng đều không gạt được hắn…
Bất quá đêm nay Vân Hoành an phận cực kì, không có chủ động dựa vào tiến lại bắt lấy tay nàng, sờ bụng của nàng. Ngược lại, lại cách mép giường bên phải rất gần, giống như là cố ý cùng nàng tạo ra khoảng cách vậy.
Thẩm Vãn Tịch chính mình đối mặt với bức tường, ngủ được đặc biệt an tâm.
Mà những cái khác không có do đầu co quắp cùng xao động, sau khi lửa tắt yên lặng chìm vào bóng tối.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Hoành: Hai bộ này, ta muốn.
Chưởng quầy cửa tiệm: Ngươi muốn liền cho ngươi chắc?? Ngươi là ai??
Vân Hoành: Vẻ mặt ăn thịt người.
Chưởng quầy cửa tiệm: … Vâng vâng… Ngài thu ạ…
Thẩm Vãn Tịch đã quen với việc rời giường không thấy một bóng người bên cạnh. Cảm giác này thật giống như quân vương hàng đêm sênh ca chỉ thấy đêm xuân ngắn ngủi, xong xuôi lại đi thân cận mỹ nữ trong viện người khác, chỉ để nàng một thân một mình trông ngóng.
Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng gõ gõ đầu, để cho bản thân tỉnh táo trở lại.
Đây là do thấy nhiều trong vở diễn, hay là đi theo bên người phụ thân nên mở mang hiểu biết?
Những tia nắng sớm chiếu vào nhẹ nhàng như sợi vàng óng ánh, Thẩm Vãn Tịch thật thoải mái mà lười biếng duỗi eo. Đẩy cửa ra đã thấy Vân Hoành sớm đem những việc cần phơi nắng làm xong, quần áo, vỏ chăn treo đầy toàn bộ sân.
Người thợ săn chịu khó.
Thẩm Vãn Tịch không khỏi cảm thán một câu, so với phủ Thương Châu Hầu tiểu tư hậu viện còn chịu khó hơn.
Không cần biết nàng thức dậy sớm hay muộn, Vân Hoành luôn luôn không nói một tiếng đã thức dậy làm xong tất cả mọi việc, sau đó ra ngoài săn thú nguyên một ngày dài mới trở về, tiết tấu như vậy, Thẩm Vãn Tịch chỉ đến vài ngày liền hoàn toàn thích ứng.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Thẩm Vãn Tịch nâng một chén cháo nấu cháy gian nan nuốt xuống, chợt nghe bên ngoài có tiếng khóc thút tha thút thít.
Đẩy cửa ra vừa thấy chính là tiểu mao tặc tối qua đến ăn vụng.
Tiểu gia hỏa đôi mắt đỏ giống như con thỏ nhỏ, giương mắt nhìn nàng một thân áo váy lá sen tinh xảo xinh đẹp, dáng người đẹp đẽ cùng tối qua không giống cùng là một người, không khỏi đứng ngốc một hồi, qua một lúc lâu mới nhớ tới ý đồ chính mình đến đây, trong mắt lại rơi xuống mấy viên hạt đậu.
“A Tịch tỷ tỷ, thật xin lỗi… Đệ không nên ăn vụng đồ của tỷ… Ô ô ô…