Thẩm Vãn Tịch lại toát mồ hôi. Lần này, dường như là nóng quá nên chảy mồ hôi.
Không chỉ như thế, sắc mặt nàng còn hồng rực, so với tôm luộc chín còn đỏ hơn.
Bụng đã đỡ rất nhiều, không còn đau như trước, Vân Hoành thật sự có thể đem tay bỏ ra được rồi.
…
Nàng ở trong lòng yên lặng thúc giục, trong l*иg ngực như có con nai nhỏ đang nhảy nhót, làm cho nàng cảm thấy mỗi giây như dài đằng đẵng, sống một ngày bằng cả một năm.
Thế nhưng Vân Hoành chỉ cảm thấy chút mồ hôi chảy ra trên người nàng đều giống như mùi sữa thơm, hắn không hề nghĩ đến tiểu cô nương nhìn qua người như không được hai lượng thịt, vậy mà bụng còn mềm hơn nhiều so với gối đầu.
Không giống hắn, cả người cứng rắn.
Bất quá, trên người nàng hẳn là vẫn còn chỗ càng mềm hơn nữa, chỉ là hắn chưa được chạm đến mà thôi.
Vân Hoành nghĩ như vậy, yết hầu cũng kìm lòng không được mà khẽ trượt, chỗ nào đó trên người có chút phấn khích không tự chủ được phản ứng mà trở nên cứng rắn.
Thẩm Vãn Tịch cảm giác được sau lưng như bị cái gì chen lấn, nhưng rõ ràng Vân Hoành không hề cử động, chắc hẳn là giường qúa nhỏ, hai người nằm cùng nhau đúng là chật chội hơn nhiều.
Tay Vân Hoành còn đặt trên bụng nàng, chính vì vậy hai tay Thẩm Vãn Tịch được tự do thoải mái hoạt động, mặt nóng hừng hực như chậu than củi, hai bàn tay nho nhỏ để trước ngực mình nhẹ nhàng tự vỗ về bản thân.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng mưa rơi tí ta tí tách, “Ầm ầm” một tiếng sấm mùa xuân đánh xuống đột ngột, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Thẩm Vãn Tịch sợ tới mức cả người co rụt lại, cái mông ban đầu bị cản trở bởi chân trái, vì nàng co người đột ngột mà nhích lại gần.
Cả người Vân Hoành chấn động, cơ thể lập tức như bị điện giật, xoay người nhanh chóng tránh ra, tay phải lập tức rời khỏi bụng nàng.
Thẩm Vãn Tịch chỉ thấy trên người buông lỏng, cỗ khí nóng vừa mới quanh quẩn kia cũng dần dần biến mất không còn. Vân Hoành không cần nàng nói bản thân liền rút tay về, cuối cùng nàng cũng thở được ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Nhưng Vân Hoành nằm thẳng ở bên người nàng hơi thở lại trở nên dồn dập.
Thẩm Vãn Tịch lắng nghe, thấy hắn bỗng dưng có hơi thở khác thường, suy nghĩ một hồi mới nhỏ giọng cười nói: “Vân Hoành, có phải huynh sợ sấm sét hay không?”
Vân Hoành ở trong lòng có chút thở dài, ngay cả hổ sói trong núi hắn còn không sợ, lẽ nào lại sợ vài tiếng sấm hay sao?
Nhưng loại phản ứng ở phía dưới kia của hắn, bản thân không thể nào giải thích được.
Thẩm Vãn Tịch cắn cắn môi, như là nhượng bộ một hồi nói: “Nếu huynh sợ không muốn nói, có thể nắm lấy ống tay áo ta, khi còn nhỏ ta cũng sợ sét đánh, đều là bắt lấy mẹ ta… tay áo”.
Thật ra là nàng gối đầu lên cánh tay a Nương mà ngủ, nhưng hiện tại không thể cùng Vân Hoành lại có cử chỉ vượt quá giới hạn, cho nên mới chỉ nói là tay áo, đây đã là cực hạn nàng có thể tiếp nhận.
Đương nhiên, trong đầu nàng tự động bỏ qua vị trí tay Vân Hoành vừa mới đặt trên bụng nàng.
Mặc kệ, đó là vì giúp nàng xoa bụng, là có nguyên nhân.
Cách xa cơ thể của nàng, Vân Hoành chậm rãi tỉnh táo lại, nhưng dị thường bên dưới lại không mảy may giảm bớt. Phảng phất như chỉ cần nàng vẫn luôn nói chuyện, cái tiểu lều trại kia liền có thể ngóc đầu lên nghe.
Thẩm Vãn Tịch thấy Vân Hoành không phản ứng, nghĩ rằng lòng tự trọng của nam nhân đang làm khó, đại khái hắn cũng không muốn để người khác nhìn thấy nhược điểm của bản thân. Bỗng nhiên giễu cợt hắn dường như cũng không quá tốt, vì thế nàng vội vàng chuyển hướng đề tài: “Vân Hoành, ngày mai huynh muốn ăn gì?”
Vân Hoành không đáp, Thẩm Vãn Tịch hưng phấn đưa ra đề nghị: “Trong phòng bếp có để vài quả trứng gà, ngày mai ta làm một lần trứng gà nhồi thịt cho huynh nếm thử nhé? Lúc trước còn ở nhà nương ta làm qua một lần, ta thèm đến bây giờ, huynh biết không? Nàng là đem trứng gà sống lấy đi lòng đỏ, sau đó đem thịt bằm nhồi vào bên trong nấu lên, ăn vào trong miệng quả thật là há miệng lưu hương, thật giống như lòng trắng trứng bao bọc trước đây không phải là lòng đỏ, mà là viên thịt! Vân Hoành, ngày mai chúng ta sẽ ăn cái này được không?”
Vân Hoành trong lòng không yên, nghe nửa ngày cũng không hiểu nàng muốn làm cái gì, chẳng qua là cảm thấy chữ “Trứng” hôm nay nghe dường như đặc biệt chói tai, cố tình nàng còn nói nhiều lần.
“Vân Hoành, ta đã lâu chưa được ăn trứng gà, tuy rằng làm như vậy sẽ có chút lãng phí, nhưng ta cam đoan chế biến ăn rất ngon”. Trong giọng nói nàng mang theo chút mềm mại, giống như muốn cầu người.
Nàng trải được trải qua cuộc sống tốt, tuy là thứ nữ, nhưng nàng ở trong phủ chưa từng xuất hiện tình huống thiếu ăn thiếu mặc.
Tuy nhiên trong núi nghèo khó, Thẩm vãn Tịch biết rất nhiều gia đình nhà nông đều luyến tiếc ăn trứng gà. Trước kia có lưu dân tràn vào thành Thương Châu, trong đó có đứa trẻ lớn đến hơn mười tuổi đều chưa từng ăn qua trứng gà. Tuy rằng trong nhà cũng nuôi gà, nhưng trứng gà lại quý mười phần, những người lớn sẽ lấy đi bán lấy tiền, sẽ không dễ dàng để lại cho người trong nhà ăn.
Nàng muốn ăn, Vân Hoành còn chưa có đồng ý đâu.
Vân Hoành nâng ta xoa xoa huyệt thái dương, lần đầu tiên cảm thấy nàng thật sự ầm ĩ.
“Tùy nàng vậy”.
Hắn lạnh lùng trả lời một câu, giống như tạt cho nàng một thân nước lạnh.
Thẩm Vãn Tịch bĩu bĩu môi, coi như hắn đáp ứng. Chỉ là cái thái độ này không tính là hữu hảo, chẳng qua Vân Hoành từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, nàng sớm đã quen rồi, không thể vì cho nàng chút ngọt ngào liền quên tất cả không thoải mái lúc trước
Đêm mưa lành lạnh, nàng bị nguyệt sự làm cho đau mà sợ, ngoan ngoãn đem chăn kéo ra một ít, chậm rãi đắp kín.
Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, Thẩm Vãn Tịch lại khó xử nhíu chặt mày.
“Vân Hoành, nếu ngày mai vẫn đổ mưa, vỏ chăn và khăn trải giường liền không khô được, nêm làm gì bây giờ?”
Nếu là không khô được, lại phải nhét vào một chỗ ngủ chung.