Chương 27

Ánh mắt của nàng trừng trừng giống như chuông đồng nhìn xem đỉnh phòng, Vân Hoành bên cạnh lại yên lặng đến không thể tin được, hô hấp rất nhẹ, không giống với nam tử trong tưởng tượng của nàng tiếng ngáy như sấm, cũng không có tiếng chăn va chạm lăn qua lộn lại.

Ngủ bên cạnh nàng dường như không phải một nam nhân. Mà là một bức tượng đang nằm điêu khắc.

Dần già, Thẩm Vãn Tịch cũng buồn ngủ, nháy mắt một cái liền chợp mắt, đôi mắt đều giống như không chịu khống chế của chính mình.

Đêm sâu đến nửa đêm về sáng, Thẩm Vãn Tịch chợt thấy bụng dưới có một cỗ đau kịch liệt giống như thủy triều đánh úp đến.

Nàng tức khắc tỉnh táo lại, theo bản năng hướng bên trái lật nghiêng nửa người, nhưng cũng chỉ vừa mới có động tác nghiêng người, bụng lại đau như bị xe ngựa nghiền qua, đau đến mức khuôn mặt nàng trở nên nhăn nhó, trên trán chảy ra tầng mồ hôi lạnh, toàn bộ cơ thể đều không nhịn được mà cuộn thành một đoàn.

Đau đớn như vậy, hình như là nguyệt sự đến.

Nhưng nàng nhẩm tính thời gian, cách lần tiếp theo bị rõ ràng còn kém sáu bảy ngày. Nguyệt sự của nàng vẫn luôn luôn chính xác, không đến sớm nhiều ngày như vậy.

Nàng che chặt bụng, cau mày suy nghĩ nhanh chóng, đến sớm cũng là có khả năng, thời điểm đầu tháng nàng bị ném vào trong sông ngâm nước lạnh lâu như vậy, có lẽ liền để lại bệnh căn.

Đợi đến khi thân dưới có một cỗ nhiệt lưu trào ra, nàng càng xác định ý nghĩ vừa rồi.

Thẩm Vãn Tịch trời sinh thể hàn, chính là ngày hè cũng bị a nương kiên trì bắt uống nước nóng, nhưng nàng lại tham lạnh, đối với những gì a nương dặn dò luôn luôn vào tai trái ra tai phải, gạt a nương vụиɠ ŧяộʍ ăn trái cây ướp lạnh, uống nước ô mai để lạnh. Cho nên mỗi lần tới nguyệt tín, đều ở trên giường lăn lộn khóc lóc om sòm.

Nhớ tới hôm nay còn ăn rau trộn, Thẩm Vãn Tịch đều có suy nghĩ muốn bóp chết chính mình.

Đau quá, ô ô…

Thân dưới có ẩm ướt mơ hồ, Thẩm Vãn Tịch quả thực khóc không ra nước mắt, nên làm gì bây giờ?

Chiếu đan không phải đều sẽ bị dơ chứ…

Nếu như không dậy khỏi giường đeo vào băng vệ sinh, đợi đến ngày mai đứng dậy, trên giường không biết sẽ bẩn thành bộ dáng gì. Nhưng một cái thợ săn nhà ở trong núi, nơi nào sẽ có băng vệ sinh!

Nàng nghĩ xuống giường đi đốt đèn nhìn xem, nhưng bụng đau đến cả người phát lạnh, giuống như dao khoét ở phía dưới người.

Nàng không dám động, vì sợ đánh thức Vân Hoành, bị hắn nhìn thấy uế vật tư mật của nữ tử, sau này nàng làm sao dám gặp người!

“A Tịch, nàng sao vậy?”

Vân Hoành giấc ngủ nông, thường thường bên ngoài có một tia gió thổi cỏ lay đều có thể tỉnh lại, vừa mới nghe đến nàng xoay người, cứ tưởng rằng chỉ là đổi tư thế, không nghĩ đến thân thể tiểu cô nương lại có chút run rẩy.

Thẩm Vanc Tịch không có ngẩng đầu, cũng biết Vân Hoành xoay người lại, hóa ra nàng vẫn là đánh thức hắn.

Khuôn mặt nam nhân trong bóng đêm phảng phất cách nàng chỉ có khoảng cách một gang tay, ngay cả hô hấp đều như có như không phả vào bên má nàng.

“Nàng làm sao vậy?”

Hắn đưa tay đυ.ng vào bờ vai nàng, thấy cả người nàng một thân co quắp, cả người lạnh lẽo không có một chút hơi ấm. Thẩm Vãn Tịch đau đến thân thể không duỗi thẳng ra được, Vân Hoành hỏi như vậy, nàng càng khó có thể mở miệng.

Thấy tiểu cô nương không lên tiếng, trong lòng Vân Hoành có một tia tức giận khó hiểu nổi lên: “Nói chuyện”.

“Ta… Cái kia đến”.

Nàng xấu hổ mở miệng, cảm giác mình thật là ủy khuất, đã đau đến mức cả người ra mồ hôi, còn bị bức phải cùng một người đàn ông giải thích nguyên nhân.

Vân Hoành khó hiểu: “Cái nào cơ?”

“…”

Tiểu cô nương lại không nói, Vân Hoành có một chút không kiên nhẫn, nhất thời đứng dậy định vượt qua người nàng để bước xuống giường.

“Huynh đừng…”

Lời còn chưa nói hết, Vân Hoành đã tới bên cạnh bàn châm đèn.

Đôi mắt bị ánh sáng đột ngột của ngọn đèn dẫn tới một trận choáng váng vì chói, Thẩm Vãn Tịch kéo chăn đem chính mình che kín mít hơn nữa.

Nguyệt sự là chuyện riêng tư nhất của nữ tử, hơn nữa ở trong mắt nam nhân, từ trước đến nay thứ này phảng phất tượng trưng cho ô uế, không có người đàn ông nào nguyện ý nhìn bộ dáng này của nữ tử.