“Vậy huynh…”
Thẩm Vãn Tịch có vẻ nôn nóng đỡ trán, ta không thể nằm ngủ dưới đất, vậy ngươi ngả ra đất nghỉ đi a!
Vân Hoành nhàn nhạt chặt đứt ý tưởng của nàng: “Ta cũng không ngủ dưới đất được, sau lưng ta có vết đao, không ngủ được địa phương quá cứng rắn hoặc quá lạnh”.
Thẩm Vãn Tịch giật mình, bưng bát không lên tiếng.
Vân Hoành không có nói dối, sau lưng hắn có một đường vết sẹo do đao chém rất sâu, chẳng qua là năm năm trước có mấy ngày ẩn ẩn mơ hồ đau, hiện giờ đã sớm không còn cảm giác.
Nhưng nội tâm hắn cố tình có loại xúc động, khiến cho hắn không muốn giải thích rõ ràng, ngược lại còn cố ý nói thành rất nghiêm trọng. Hắn có chút mím môi, muốn nhìn một chút biểu tình biến hóa của tiểu cô nương.
Quả nhiên, chân mày Thẩm Vãn Tịch nhăn lại thành một đường, cả người giống như rất tức giận, vờ như không nghe thấy gì mà quay đầu đi, như có như không cắn chiếc đũa trong miệng, dường như nàng đang rơi vào trầm tư.
Thẳng đến khi răng nanh bị đau, nàng mới dần dần phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn đến chiếc đũa thấy một đầu bị cắn tạo ra một hàng dấu răng nhỏ xếp tinh tế.
Lời Vân Hoành nói làm cho nàng tâm lý hoảng loạn, nửa điểm lấy cớ cũng không tìm ra.
Bên ngoài gió lớn, cho nên ai cũng không thể ngủ ở bên ngoài, mà nàng còn dùng dược, trên người hắn lại có vết thương cũ, cho nên hai người đều không thể nằm ngủ dưới đất được.
Ý nghĩa tức là đêm nay nàng phải cùng Vân Hoành ngủ trên cùng một cái giường?!
Khẽ thở dài một cái, nàng đã nghĩ luôn có một ngày như thế, chỉ là so với tưởng tượng của nàng muốn sớm một ít. Thẩm Vãn Tịch nhận mệnh gật gật đầu, nói: “Một khi đã như vậy, vậy… Ta có thể ngủ ở bên ngoài không?”
Ngủ ở bên ngoài gặp chuyện liền có thể dễ dàng bỏ chạy, nếu là ngủ ở bên trong, Vân Hoành muốn làm gì đối với nàng, đến chỗ trốn nàng cũng không có.
Vân Hoành ừ một tiếng coi như đáp ứng.
Ban ngày ở sâu trong núi chạy ra người đầy mồ hôi, trước khi mặt trời xuống núi Vân Hoành đã sớm đến bờ sông tắm rửa. Thợ săn trong núi không có nhiều thói quen tỉ mỉ như vậy, không giống như nhóm công tử ca của châu quận thế gia cần phải dùng thùng để tắm rửa.
Đại khái là bôi dược đau đến nỗi chảy ra mồ hôi lạnh, Thẩm Vãn Tịch tổng cảm thấy cả người ẩm ướt mồ hôi khó chịu. Nàng lặp lại ngửi mùi mồ hôi khi có khi không trên người mình, thời điểm nàng băn khoăn xem đến cùng là muốn tắm rửa hay không, Vân Hoành đã nấu nước ấm đổ vào trong thùng gỗ xách tiến vào, còn mang theo một cái khăn mặt giặt cực kì sạch sẽ.
Thẩm Vãn Tịch rụt cổ, đưa cho hắn một anh mắt, ý bảo hắn ra ngoài đi bộ một vòng. Vân Hoành biết nàng không nguyện ý bị hắn nhìn, liền xoay người đi ra cửa trúc, chỉ là không đi xa giống lần trước, mà là ngồi trên ghế đá trong viện một hồi.
Thật lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng nước tinh tế va chạm.
Thẩm Vãn Tịch vốn là sợ nóng, trên người lại có bao nhiêu vết thương mới kết vảy lên da non, càng không thể dùng nước qua nóng lau, chỉ có thể đợi nước chậm rãi nguội bớt một ít mới dùng khăn mặt ướt nhẹp cho lên người chậm rãi chà lau.
Vết thương trên đùi được lau vài lần dược dưỡng hai ngày, đã không còn đau đến lợi hại giống trước đây vậy, má phải bị Vân Hoành dùng vải bông băng bó cực kì căng dầy, cũng không phải lo lắng trong lúc vô tình động tới miệng vết thương. Cho nên lần này tốc độ chà lau của Thẩm Vãn Tịch cũng nhanh hơn rất nhiều, không cần cẩn thận giống lần trước nữa.
Âm thanh tiếng nước lại truyền đến bên tai, trong đầu Vân Hoành phảng phất có thể phác họa ra dáng vẻ nàng trên đầu quấn băng vải, cầm khăn dùng lực chà xát. Hắn cảm thấy mình cũng giống nước lạnh đang dần dần nóng lên, có một làn nhiệt khí nhàn nhạt dâng cao, như là tác động vào trong lòng hắn.
Trong lòng bàn tay có chút ngưa ngứa, như có hàng vạn con côn trùng nhỏ đang bò, làm cho lòng người không nhịn được tê dại bất an.
Vân Hoành xoa xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại bình tâm tĩnh khí một hồi, thật vất vả ép xuống cảm xúc không biết tên mới nhen nhóm, trong phòng tiểu cô nương lại truyền đến âm thanh.
Vân Hoành nhìn sang phương hướng cửa phòng, một lát sau Thẩm Vãn Tịch một tay chống gậy, một tay xách thùng nước mở cửa đi ra, đột nhiên thấy hắn ngồi ở trong viện, đúng là hoảng sợ, “Vân… Vân Hoành, ta rửa xong rồi”.