Vân Hoành tựa ở bên cửa, thấy nàng còn chưa có làm động tác phức tạp gì, vậy mà đã làm xong một đĩa rau trộn đủ cả hương vị cùng màu sắc, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi than một tiếng.
Một bên khác, bột mì hấp thu đầy đỉ hơi nước, chậm rãi căng phồng lên. Thẩm Vãn Tịch mắt thấy thời gian vừa đủ, liền rửa sạch tay bắt đầu nhào bột. Cổ tay của nàng thon dài trắng noãn, một chút xíu bột mì dính lên cánh tay càng như thêm non mịn, hơn nữa động tác nhào bột thành thạo, cả người đều trở thành cảnh đẹp ý vui.
Nàng chuyên chú làm sự tình trong tay, không một chút phát giác Vân Hoành đang nhìn nàng.
Nắm bột mì trải qua nhào nặn xoa nắn, mặt ngoài đã trở nên nhắn mịn trơn bóng, mười phần tinh tế tỉ mỉ. Thẩm Vãn Tịch ngón tay bốc lên một nắm bột mì khô, rắc lên mặt trên chỗ bột đã nhào, dùng chày cán ép nắm bột xuống thành bánh tròn, đè ép liên tục thành hình dáng tròn dẹp. Một bên vẩy chút bột khô, một bên dùng chày cán bột lăn qua lăn lại liên tục, qua lại nhiều lần, đến khi miếng bột càng ngày càng mỏng, Thẩm Vãn Tịch rốt cuộc hài lòng dùng dao cắt thành sợi mì đẹp đẽ, vung vẩy chút cho bột mì khô còn sót lại rơi xuống, rồi để trên bàn gỗ chờ sử dụng.
Mì cắt xong rồi, Thẩm Vãn Tịch lại bắt đầu điều chế tương trộn, nàng phải làm món mì trộn dầu hành, mà dầu hành vừa vặn chính là linh hồn của bát mì.
Nàng đem hành lá tẩy rửa sạch đi lớp lá ngoài cùng, đem phần lá xanh cắt thành đoạn dài nửa ngón tay, củ hành cùng đoạn thân trắng để lại, rồi sau đó cho dầu vào nồi đun nóng, lại đem đầu hành cắt tốt ném vào chảo dầu đảo sơ qua, chiên tới khi có sắc vàng liền vớt ra, đổ hành đã làm tốt vào trong chén nhỏ trước đó đã chuẩn bị sẵn muối, đường trắng, xì dầu, dầu vừng cùng nước kho đại nhạn tồn lại quấy thành hỗn hợp.
Mì cho vào nồi nấu chín rồi vớt ra, dùng nước lạnh rửa qua một lần để ngừa dính liền lại, chờ cho nguội bớt hơi nóng, Thẩm Vãn Tịch từ trong tủ lấy ra hai cái bát đem mì bỏ vào, đem tương dầu hành đổ lên phía trên, lại rắc chút hành thái rồi trộn đều.
“Làm xong rồi!” Thẩm Vãn Tịch vỗ vỗ vụn hành lưu lại trên tay, thỏa mãn cười cười, quả nhiên đồ ăn có thể khiến người ta vui vẻ.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Thẩm Vãn Tịch chỉ biết là dầu hành lần này làm được rất thành công, lại không biết ngay từ ban đầu mùi hương liền tràn đầy toàn bộ phòng bếp, theo đường cửa sổ và ống khói truyền đi rất xa, thậm chí ngay cả mấy hộ không tính là gần ở thôn láng giềng đều tham lam hít mùi hương từ nhà Vân Hoành truyền ra, nuốt nước miếng hết đợt này đến đợt khác.
Trên đường thôn bên cạnh nhà trúc tụ tập một đám người đáng đứng nói chuyện phiếm, bọn họ lâu rồi không có ngửi được mùi hương nồng đậm mà thơm như vậy, nghi ngờ sôi nổi nói: “Thợ săn mặt lạnh kia từ khi nào làm cơm thơm như vậy?”
Lô gia tức phụ bên cạnh đột nhiên nhớ ra, lập tức nói ngay: “Nhất định là Vân Hoành cưới vợ! Hôm qua ta đi ngang qua cửa nhà hắn, nhìn thấy tức phụ hắn ở bên ngoài gϊếŧ đại nhạn đâu!”
“Trách không được giữa trưa nay nhà hắn cũng phiêu mùi hương, nguyên lai ở nhà hầm canh đâu!”
Có người cười nhạt, ghét bỏ thấp giọng nói: “Vân Hoành cái dáng vẻ kia ai dám gả cho hắn, chúng ta cái gì cũng không có nghe nói, như thế nào nhà hắn liền biến ra cái tức phụ, đến cùng là cô nương nhà ai a?”
“Trước kia chưa từng thấy nàng!” Lô gia tức phụ khoát tay nói, “Hôm qua ta vừa vặn gặp phải mới nhìn thêm vài lần, ai nha, cô nương kia mặt đều nát rữa, lại là cái người thọt, đi đường phải chống gậy! Các người cũng nghĩ một chút, cô nương trong sạch như thế nào sẽ gả cho thợ săn hung ác như vậy!”
Nghe xong lời này nam tử bên cạnh liền phát ra một âm thanh khinh thường nói” “Đứng a, loại cô nương xấu xí thiếu tay gãy chân như vậy, coi như là biết làm cơm, chúng ta cũng không có khả năng cưới vào cửa! Dự đoán là không ai thèm lấy!?
“Nói không chừng chân tức phụ xấu xí kia chính là Vân Hoành đánh gãy!”
Mọi người nhỏ giọng nói chuyện, cuối cùng tổng kết ra một câu: “Sài lang với xấu nữ, thật sự là tuyệt phối!”
Trong nhà trúc.
Làm xong một bữa cơm, tâm tình Thẩm Vãn Tịch cũng tốt hơn nhiều, nàng đem chuyện ban ngày bôi dược đau đớn cùng với vừa rồi ầm ĩ nhỏ phiền muộn hết thảy vứt ra sau đầu, bưng bát chào hỏi vân Hoành lại đây ăn.
Chính nàng kẹp một đũa nhỏ bà bà đinh trộn, che mặt nhanh chóng bỏ vào miệng nhai, không khỏi phát ra âm thanh chậc chậc khen ngợi: “Ta làm mì trộn dầu hành chưa từng thất bại bao giờ đâu, Vân Hoành huynh mau nếm thử xem”.
“Ừ”.