Mấy ngày trước đây hắn nắn xương cho nàng, dáng vẻ bắt nàng thành thân, còn có dáng vẻ vừa mới nhìn nàng chăm chú, dáng vẻ kêu tên nàng…
“Tịch nhi”, Vân Hoành nhìn chằm chằm nước dược Thực Tuyết Thảo trong tay, sau một hồi đắn đo, bỗng khóe miệng hiện ra một cái ý cười không rõ, “Nàng có biết gốc cây Thực Tuyết Thảo này có thể bán bao nhiêu tiền không?”
Thẩm Vãn tịch sửng sốt một chút, lúc này nói cái này làm gì?
Cho dù không phải phu thê, làm nam nhân cũng nên an ủi nàng một chút, bây giờ nàng là tiểu đáng thương sắp sửa đau chết đây này!
“Bao nhiêu?” Thẩm Vãn Tịch vẫn là không nhịn được hỏi.
Vân Hoành vươn ra một ngón tay, lạnh nhạt nói: “Ít nhất có thể mua được một nghìn cô gái như nàng”.
Khụ khụ… Thẩm Vãn Tịch nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, liên tưởng tới nụ cười không đoán được ý vừa nãy của hắn, bỗng nhiên trong lòng nàng có chút run lên: “Vân Hoành, có phải huynh hối hận rồi hay không, không muốn trị mặt cho ta?”
Một nghìn cô gái như nàng, đó là hai nghìn lượng bạc!
Nếu như cái Thực Tuyết Thảo này có thể giải bách độc hiệu quả, thì những quan to quý nhân mười bốn châu quận kia dù tiêu tốn vạn lượng hoàng kim cũng không tiếc.
Nếu Vân Hoành bỗng nhiên đổi ý, đem thảo dược này mang đến hiệu thuốc Thương Châu bán, chắc chắn sẽ làm trễ nải thời gian chữa trị mặt của nàng, chỉ sợ nàng thật sự sẽ đi gặp diêm vương.
Vân Hoành trong mắt người đời sẽ trở thành loại nam nhân một đêm phất lên mà nương tử lại chết, chẳng phải là sẽ biến thành tội nhân thiên cổ bị người người chỉ trích hay sao!
Thẩm Vãn Tịch bị lời hắn nói làm cho sợ đến không nhẹ, vội vàng nhéo nhéo tay áo của hắn, âm thanh cũng mềm mại hơn: “Huynh có phải không muốn trị mặt cho ta hay không? Ta tuy rằng… bị huynh mua về ở chợ nô ɭệ, nhưng cũng là thê tử cùng huynh bái qua thiên địa, huynh sẽ không tổn hại tính mạng của ta chứ?”
Khóe môi Vân Hoành cong lên, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng quắc nói: “Nếu đã là thê tử, vậy nàng liền gọi phu quân cho ta nghe một chút”.
Thẩm Vãn Tịch: “…”
Lúc này bảo nàng kêu phu quân?
Nam nhân thối tha! Tuyệt đối là cố ý!
Có phải là cái người vừa mới ăn sạch sẽ liền phủi mông rời đi Chung Đại Thông hay không? Nhất định là hắn, chân trước vừa cho Vân Hoành xem xuân cung đồ, chân sau lại dạy cho hắn chiêu số vô lại này.
Hai người này, quả thực cá mè một lứa!!!
(Chung Đại Thông đang ở trong ruộng gánh nước tưới rau bỗng hắt hơi một cái: Mẹ kiếp, ai dám mắng lão tử vậy nhỉ?)
Trong lòng Thẩm Vãn Tịch đem Vân Hoành cùng Chung Đại Thông mắng đi mắng lại mấy lần, tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Vân Hoành thấy hai má nàng hiện ra rặng đỏ, như có như không cười cười: “Như thế nào, xấu hổ?”
“…”
Có bệnh à! Dạo này lưu manh như thế nào đều thích ảo tưởng a!
Vân Hoành thấy nàng còn vùi ở trên giường không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên cũng chầm chậm trở về “Không nói sao?”
Thẩm Vãn Tịch nghiêng đầu hướng bên trong, bỗng nhiên nghe được câu này lại có chút rùng mình, nhất thời sởn tóc gáy.
Có những lúc nàng cảm thấy Vân Hoành không giống như là một người thợ săn, mà giống như quan lớn, làm người ta sợ đến mức không dám nhìn thẳng, thân phận tôn quý lại có thủ đoạn độc ác, một khi chọc hắn bất mãn, trong đầu hắn có thể an bài cho ngươi mấy ngàn loại kiểu chết không thoải mái.
Trước đây Thẩm Vãn Tịch ở tại biệt uyển Thương Châu, vụиɠ ŧяộʍ gặp được phụ thân thẩm vấn phạm nhân, chính là cái tư thế như này.
Nhưng nàng không phải phạm nhân mà! Nàng đâu làm sai cái gì…
“Thùng” một tiếng, Vân Hoành đứng dậy cầm chén thuốc đặt ở trên bàn cạnh giường.
Cũng chính là trong khoảnh khắc đó, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Thẩm Vãn Tịch đỏ mắt, trong mắt còn hiện ra ánh lệ, lại kéo một góc xiêm y sau lưng hắn.
Trầm mặc một chút, nghẹn ngào nhỏ giọng kêu lên: “Phu quân”.
Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm Thẩm Vãn Tịch: Ô ô ô mọi người đều bắt nạt ta…
Nội tâm Vân Hoành: Có phải ta đã xuất sư rồi hay không?
Một tiếng kia mềm nhẹ như là tiếng mèo con nhỏ, mà trong lòng Vân Hoành lại phảng phất như có một dòng nước dập tắt cái nóng nảy.
Rõ ràng là tháng ba thời tiết mát mẻ, mà lại nóng bỏng giống như lửa đốt ngày hè, yết hầu phát khô, cả người đều hừng hực không được tự nhiên.
Đến thời điểm tay nhỏ mảnh khảnh của nàng lôi kéo góc áo hắn, càng làm cho cả người hắn cứng đờ, hành động càng không theo ý muốn, ngay cả hô hấp cũng dần dần nặng nhọc rất nhiều, đáy lòng xao động phải kìm nén hết sức mới có thể suy nghĩ được.
Thật lâu sau, hắn quay đầu, ánh mắt dừng ở giọt nước mắt như ngọc của nàng, chậm rãi chăm chú nhìn, nghe nàng thấp giọng khóc, hắn cũng không thấy tâm phiền ý loạn, mà cảm giác giống như có người phất tay đùa bỡn tiếng lòng.
Nhẹ nhàng ôm ấp vỗ về, tất cả như đọng lại.
Thẩm Vãn Tịch thề, vừa mới rồi nàng đỏ mặt không phải là xấu hổ, mà là do tức giận!