Vân Hoành dường như nghĩ đến cái gì, lại lôi kéo cánh tay hắn, lạnh nhạt hỏi: “Còn hai biện pháp khác đâu?”
Chung Đại Thông sửng sốt, cái quỷ gì đây?
“Biện pháp gì?” Thẩm Vãn Tịch cũng lau nước mắt, mặt đầy mê man mà nhìn xem hai người kia.
Một lúc lâu, Chung Đại Thông mới chợt hiểu ra, thì ra là chuyện lúc ở trên núi hắn nói cho Vân Hoành biết ba cái biện pháp dỗ dành thê tử nha!
Cái tên Vân Hoành này, trời sinh giống như là thiếu đầu óc vậy, làm sao có thể trước mặt thê tử liền hỏi cái này.
Vân Hoành lại rất thẳng thắn, cái biện pháp thứ nhất xem như dùng hết rồi, hắn liền muốn biết cái tiếp theo nên làm như thế nào.
Chung Đại Thông lúng túng đưa mắt nhìn Thẩm Vãn Tịch, lại kéo tay áo Vân Hoành lôi hắn ra bên ngoài: “Đại ca, huynh lại đây…”
Vân Hoành khẽ nhíu mày, có lời gì không thể nói thẳng? Hắn hỏi cái này một chút cũng không cần trốn trốn tránh tránh, đều áp dụng lên người tiểu cô nương, nàng sớm hay muộn cũng biết thôi mà!
Chung Đại Thông thấy mặt hắn trầm xuống, người không nhúc nhích, đành phải cúi người bám vào bên tai hắn giảm thấp âm thanh nói: “Mang nàng đi mua sắm chút đồ chơi nhỏ mà các tiểu cô nương thích, huynh nhìn xem người ta mặc đều là quần áo cũ của huynh, huynh cũng để yên vậy được ư?”
“Ừ, thế cách thứ ba đâu?”
Chung Đại Thông bị dáng vẻ bình tĩnh của hắn làm cho có chút khẩn trương, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, nói: “Mới vừa nãy trên núi còn nhớ tới, bây giờ sợ tới mức quên mất…”
Nghe xong lời nói của đối phương, ánh mắt của Vân Hoành có chút đông cứng, Chung Đại Thông cười ngây ngô hướng về phía Thẩm Vãn Tịch mặt đầy mờ mịt nói: “Hôm nay đa tạ canh của tẩu tử, sau này ta sẽ kêu thê tử nhà ta lại đây theo tẩu học xuống bếp, tẩu tử sẽ không ngại chứ?”
Không cần một mình đối mặt với Vân Hoành hoặc phải cô đơn ở nhà một mình, Thẩm Vãn Tịch tự nhiên là cầu mà không được, nàng vội gật đầu đồng ý.
Cửa trúc nhẹ nhàng khép lại, trong phòng chỉ còn lại hô hấp của hai người.
Thẩm Vãn Tịch yên lặng cúi đầu gặm một miếng xương nhỏ, cắn đi cắn lại cũng cắn không ra thịt, chỉ có thể tiếp tục để trong miệng chậm rãi mà nhai, sợ nhả ra động tác quá lớn, dễ dàng làm cho người đàn ông này chú ý.
Vân Hoàn nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, tay lại nắm chặt hông của nàng, thật đúng là không chịu nổi.
Nàng không ngẩng đầu cũng biết lúc này đối phương vẫn đang nhìn mình.
Chỉ là Thẩm Vãn Tịch không biết Vân Hoành là nhìn má phải bị thối rữa của nàng, hai ngày không thấy dường như lại thêm nghiêm trọng. Ánh mắt mang theo một tia cứng rắn, Vân Hoành nói: “Dược trị vết thương trên mặt nàng ta đã hái về, khả năng sẽ có chút đau đớn, nàng nghĩ thời điểm nào có thể bôi được?”
Thẩm Vãn Tịch trước mắt như có ánh sáng, giống như ánh trăng sáng đột ngột xua tan đêm tối.
Nàng bận bịu phun xương cốt bị nhai nát trong miệng ra, mặt đầy chờ mong nói: “Tự nhiên là càng nhanh càng tốt, ta không sợ đau!”
Vân Hoành nhớ tới đêm đó nắn xương cho nàng, cả người nàng run đến mức giống như cái sàng, còn nói không sợ đau?
Thực Tuyết Thảo dùng để chữa bệnh do độc tổn thương rất hiếm gặp, dường như cũng là dược liệu trân quý duy nhất tại Tương Sơn, Vân Hoành tìm kiếm trọn vẹn hai ngày mới tìm thấy một khóm.
Chỉ là cái thảo dược này dược tính quá mạnh, tương đương với việc đem máu độc trong miệng vết thương hút ra, lại đem da thịt hư thối gặm nuốt từng tấc một, mới có thể chậm rãi đem làn da khôi phục về dáng vẻ ban đầu.
Thẩm Vãn Tịch khó được nhìn đến dáng vẻ Vân Hoành cẩn thận như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi: “Có đau nhiều không?”
Vân Hoành nhớ tới một lần trong núi mình bị Xà Vương cắn bị thương kia, nếu không phải bên người vừa vặn có khóm Thực Tuyết Thảo, chỉ sợ chân này liền phải từ bỏ.
Hắn luôn có thể chịu được những thứ người thường không chịu nổi, mà Thực Tuyết Thảo có thể đem hắn bức ra một thân mồ hôi lạnh.
Không dám tưởng tượng, tiểu cô nương trước mắt này có thể chống đỡ được hay không.
Vân Hoành sau khi đem Thực Tuyết Thảo rửa sạch, tìm đến cối đá đem nghiền thành nước thuốc.
Thẩm Vãn Tịch nghe lời hắn nói liền yên lặng ôm chân tựa vào trên giường, nghe âm thanh cối đá bên cạnh kêu “Đông đông”, khẩn trương đến mức thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.
Nàng vừa kích động lại vừa sợ hãi, trong lòng cũng yên lặng mà động viên chính mình.
Nàng muốn đem mặt chữa khỏi hơn bất kì ai, cho nên một chút cơ hội đều muốn thử, cho dù có đau cũng không muốn từ bỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ Vân Hoành nhíu mày mím môi, Thẩm Vãn Tịch mặt trắng bệch, nói: “Vân Hoành, huynh mỗi lần tới gần người của ta, đều nhìn rất nguy hiểm”.