Chương 15

Nếu như không phải ba năm trước đây được Vân Hoành cứu, Chung Đại Thông chỉ sợ sớm đã mất mạng lúc bầy sói vây công, đến tức phụ cũng không có cơ hội hỏi cưới.

Bởi vậy, người Chung gia vẫn luôn coi Vân Hoành là ân nhân, cho dù người toàn sơn thôn sợ hãi hắn, hiểu lầm hắn, Chung thúc cũng đem hết toàn lực ra đối tốt với hắn.

Chung Đại Thông trong lòng càng cảm tạ hắn, cũng khâm phục hắn, người khác khó cùng Vân Hoành nói chuyện, Chung Đại Thông lại vẫn dám ghé vào lỗ tai hắn mà lải nhải.

Hắn hiểu được, bề ngoài Vân Hoành trông như cự tuyệt người cả ngoài ngàn dặm, nhưng trong lòng lại rất ấm áp và nghĩa khí.

Vân Hoành đối với chuyện nam nữ rất là mờ mịt, Chung Đại Thông lại là người từng trải, hận không thể đem hết sức mà truyền thụ kinh nghiệm cho hắn.

“Theo ta thấy, có ba cái biện pháp”.

Chung Đại Thông vươn ra ba ngón tay, trên dưới quan sát Vân Hoành, mặt đầy vẻ hiểu biết cười nói: “Thứ nhất chính là, huynh bộ dáng tuấn lãng, chỉ cần không hung dữ với người ta, thì tiểu cô nương có thể bị huynh nhìn đến mặt đỏ tim đập nhanh. Huynh chú ý khi cùng nàng thân mật, gọi tên nàng và nhìn nàng chăm chú, lại cười nhiều một chút, đảm bảo hữu hiệu”.

Sắc mặt Vân Hoành từ từ tối lại, đêm trước tiểu cô nương người đầy hoảng sợ cùng phòng bị, rõ ràng không cho hắn nhìn chằm chằm.

“Huynh xem huynh đi”, Chung Đại Thông mày cũng nhíu lại, “Loại ánh mắt này của Huynh ngay cả ta cũng không dám nhìn thẳng, đừng nói tiểu cô nương nhà người ta, đã nói phải cười rồi mà!”

Vân Hoành lạnh mặt, khóe miệng co rút có chút hướng lên trên.

Chung Đại Thông: “…” Được rồi, huynh tốt nhất vẫn không nên cười thì hơn!

“Đại ca, ta không trêu chọc huynh đi, huynh như vậy ta sẽ cho rằng Diêm Vương gia muốn lấy mạng chó của ta đấy…”

Chung Đại Thông sợ tới mức lui ra phía sau hai bước, gương mặt màu đồng đều trắng bệch hai phần, Vân Hoành cười lên thật đúng là … làm người ta sợ hãi.

Chỉ là cái dáng người cao ngất đứng ở chỗ này, trong vô hình cũng đã làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách.

Hơn nữa ngũ quan của Vân Hoành rất sắc bén, ánh mắt sâu đậm, nếu như hắn lại trưng bộ mặt bình tĩnh, Chung Đại Thông còn tưởng rằng đối phương đang một người một ngựa lao từ chiến trường đến đồ thành.

Vân Hoành thần sắc biến đổi, cảm giác bản thân trước mặt Chung Đại thông căn bản không cười nổi, lập tức thản nhiên nói: “Trở về ta sẽ lại thử xem sao”.

Đối diện với người đàn ông thô lỗ luyện tập mỉm cười, sợ là hiệu quả cũng không lớn. Vân Hoành nghĩ vậy rồi tự trấn an mình.

Đưa mắt nhìn, lại thấy Chung Đại Thông đứng ở tại chỗ, cả người ngẩn ra, ánh mắt cố định tại một phương hướng, trong miệng thì thào: “Vân Hoành, huynh vẫn là đừng thử.”

“Nhà của huynh … giống như lửa cháy.”



Khói mỏng từ phía bắc cánh rừng chậm rãi bay lên không trung, quả nhiên là phương hướng nhà trúc!

Tiểu cô nương nằm ở trên giường không thể động đậy, nhà làm sao có thể cháy đây? Chẳng lẽ là phất tay làm đổ đèn dầu, hoặc là không cẩn thận đốt chiết hỏa tử?

Vân Hoành mặt căng thẳng, trong lúc nhất thời thần sắc có chút bối rối.

Hắn bằng tốc độ nhanh nhất xuống núi, lòng bàn chân giống như đạp gió, nguyên bản lộ trình nửa giờ nay chỉ tốn công phu một chén trà, Chung Đại Thông liền chạy đuổi theo, đều bị hắn ném ở xa tít phía sau.

Thời điểm hắn đến được trước cửa nhà trúc, cả người bỗng nhiên ngừng lại, trong lòng dường như hung hăng thở ra một hơi.

Khói là từ trong ống bếp bay ra.

Trong phòng bếp, củi lửa trong lòng bếp vừa đốt hết, những ngọn lửa cuối cùng vẫn bừng bừng sức nóng chậm rãi hầm một nồi canh, mùi hương nồng đậm bao phủ toàn bộ phòng xá, sương mù nhàn nhạt từ trong khe hở của nắp nồi như có như không lắc lư bay ra, nhẹ nhàng mà tinh tế tỉ mỉ.

Thấp mắt nhìn xuống dưới, Thẩm Vãn Tịch thân thể nhỏ gầy tựa vào bên cạnh bức tường, trên lông mi đen dài treo một viên ngọc châu trong suốt, trước mặt có màu xanh nhàn nhạt.

Đây là đang ngủ mà khóc.

“Tịch nhi”.

Vân Hoành đỡ lấy đem nàng ôm vào trong lòng, bàn tay đặt bên hông có chút cứng đờ, vòng eo tiểu cô nương không quá một nắm tay, lại mềm mại giống như bông vậy.

Mắt nhập nhèm mở ra, Thẩm Vãn Tịch mơ hồ nhìn thấy nam nhân ở trước mặt, trong đầu lóe qua một tia xa lạ, sau một lát mới ngạc nhiên há to miệng, ngoái đầu nhìn lên lần nữa, càng cảm thấy kinh hãi.

Nam nhân này, làm sao có thể đặt tay ở…!

Vân Hoành nhìn xem dáng vẻ nàng thất kinh, trong đầu hồi tưởng lại lời Chung Đại Thông nói.

Thân mật, gọi tên nàng, nhìn nàng chăm chú, còn phải cười… Tổng cộng bốn yếu tố.

Vì thế, hắn nâng tay thay nàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, vẻ mặt thâm trầm chẫm rãi tan biến, Thẩm Vãn Tịch chậm rãi nhìn thấy bản thân trong mắt hắn.

Thời khắc kia nàng phảng phất như bị hắn cuốn vào dòng sông rộng lớn, chìm vào rất sâu, mà nàng dựa vào ngực hắn, giống như dựa vào bức tường kiên cố, hoàn toàn không thể thoát thân.