Chương 14

Thẩm Vãn Tịch bắt đầu suy nghĩ làm thế nào chế biến hai con nhạn béo này.

Trước đây đi theo bên người nương nàng cũng đã từng học qua trù nghệ, nhưng món ăn chế biến từ nhạn nàng còn chưa có nấu qua, nghĩ đến giống gà nướng ngỗng chiên gì đó cũng là gia cầm, chắc không khác nhiều lắm.

Thẩm Vãn Tịch một tay chống gậy, một tay đem hai con nhạn béo nhấc mang vào phòng bếp, hai ba động tác liền đem sính lễ thành thân của mình cắt cổ.

Bên trong phòng bếp có cái lu nước, nàng không cần chính mình mất công múc nước từ trong giếng lên, xem như dễ dàng hơn nhiều.

Thẩm Vãn Tịch đổ nước đầy vào nồi, dùng chiết hỏa tử(*) đốt củi lửa ném vào lòng bếp.

(*)Đây là một ống đựng mồi lửa có thể đem theo bên mình, khi cần có thể rút ra châm lửa, là công cụ giúp tạo lửa nhanh chóng và tiện dụng.

Một bên thêm củi lửa, một bên thổi bễ, đun nồi nước sôi trào liền đem hai con nhạn béo bỏ vào trụng trong nước nóng, lúc này mới dễ dàng nhổ lông.

Thẩm Vãn Tịch từ trước liền không thích xử lý gà vịt, nàng dường như có chút bệnh cưỡng chế, nhất định muốn đem lông nhổ cho thật sạch sẽ, một cái cũng không bỏ sót.

Đem lông to nhổ xong, bình thường còn phải dùng cái nhíp nhỏ đem lông tơ mềm mềm dính dính nhổ sạch sẽ, nhưng trong bếp không có nhíp, Thẩm Vãn Tịch chỉ có thể sử dụng ngón tay cùng móng tay từng cái nhổ xong.

Nàng ngồi dưới đèn bất tri bất giác đã đã vượt qua một đêm, nhổ xong một lần đem rửa qua nước sau lại tiếp tục nhổ một lần nữa, so với trước đây học thêu còn muốn vất vả hơn chút.

Đợi đến khi nhổ xong đám lông mao nhỏ cuối cùng ở dưới cánh nhạn, phía đông đã có chút ánh sáng mặt trời.

Thẩm Vãn Tịch dụi dụi con mắt, miễng cưỡng bớt đi cơn buồn ngủ.

Nàng nghĩ trên người mình còn mang theo vết thương, hầm canh so với kho tàu tốt hơn một chút, vì thế lại đem nhạn béo chặt thành từng khối lớn, trộn cùng một ít rượu vàng, ít gừng bỏ vào nồi thêm nước đun sôi, gạt bọt bẩn sang một bên, vớt ra khỏi nồi nước, xong xuôi liền đem mùi hôi của nhạn vơi bớt đi hơn phân nửa.

Nhân lúc chờ cho thịt nguội bớt, nàng chống gậy ra ngoài, vào trong vườn rau nhỏ nhổ cây hành mang về rửa sạch cắt thành từng đoạn. Sau đó cho dầu vào nồi đun nóng, cho hành cùng gừng vào đảo thơm, lại đem thịt nhạn bỏ vào nồi lật xào. Lúc này mùi thịt nồng đậm đã chậm rãi từ trong nồi theo hơi bay tràn khắp nơi.

Bỏ chút muối thô, đợi cho thịt nhạn xào tới lúc ra chút mỡ, da thịt cũng dần chuyển thành màu vàng nhạt, Thẩm Vãn Tịch chậm rãi thêm nước vào nồi, dùng lửa lớn đun sôi, sau đó đậy nắp nồi rồi dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm.

Tối qua mệt mỏi cả một đêm, sáng nay lại trọn vẹn bận việc gần hai canh giờ, Thẩm Vãn Tịch rốt cuộc mệt đến mức tựa vào tường mà ngủ.

Trong giấc mộng, nương nàng làm một nồi canh gà, ngoắc tay cười gọi nàng lại đây: “A Tịch, đến ăn canh này”.

Canh thơm nồng mùi thịt, hương vị thơm ngon.

Mới uống được một nửa, trưởng tỷ nổi giận đùng đùng chạy tới, đưa tay liền lấy canh gà trên tay nàng ném xuống đất, nước canh nóng bỏng bắn lên mu bàn tay nàng, nàng gắt gao cắn môi dưới, không để chính mình phát ra âm thanh.

“Thẩm Vãn Tịch, ngươi cho Tạ Thiệu ca ca uống cái thuốc mê gì, hắn đến cùng coi trọng điểm nào trên người ngươi hả?”

Thẩm Vãn Tịch lắc đầu, trấn định giải thích: “Tỷ tỷ, ta sẽ không đoạt người của ngươi, cuộc đời này ta sẽ không gả vào Tịnh Châu”.

Thẩm Vãn Ngâm trừng mắt tức giận, nhìn nàng chằm chằm gằn từng chữ: “Ta không tin! Trừ phi, ngươi không cần gương mặt này của chính mình!”

Trong mắt trưởng tỷ toàn tia máu, là sự điên cuồng nàng chưa từng gặp qua, hận không thể đem da thịt nàng từng chỗ từng chỗ cắn xé xuống dưới.

“Động thủ đi!”

“Ngươi không phải không thèm để ý dung mạo sao, vậy liền chính mình động thủ a!”



Dọc theo đường núi uốn lượn mà đi, Chung Đại Thông cũng không biết Vân Hoành lấy đâu ra thể lực, hắn đã sớm mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng bước chân người kia lại vẫn nhanh như vừa mới đi ra ngoài vậy.

Khí lực tốt như vậy, cũng không biết tiểu nương tử nhà hắn có chịu được hay không.

Hắn đột nhiên sức mạnh mười phần, đuổi theo trêu ghẹo nói: “Vân Hoành, quyển sách ta đưa cho huynh kia có học theo sao? Thế nào, tiểu nương tử có phải thích muốn chết hay không?”

Mày Vân Hoành hơi nhíu, bước chân cũng theo đó ngừng lại, hắn quay đầu ra sau, giọng khàn khàn trầm xuống nói: “Nàng không thích”.

“Làm sao có thể?” Chung Đại Thông cười nói, “Cô nương nếu là thích huynh, bản thân liền chủ động tiến đến gần, đương nhiên là có chút làm bộ ngoài miệng nói không chịu, động tác lại có không biết bao nhiêu càn rỡ, cũng có chút tuổi còn trẻ da mặt mỏng, muốn ngươi chậm rãi thương nàng, quan tâm nàng”.

Da mặt mỏng sao? Phảng phất như có một chút.

Vân Hoành nhớ tới thời điểm bôi thuốc cho nàng, cả người tiểu cô nương đều nổi da gà, mặt nóng đến mức chảy mồ hôi thành giọt, sau đó nhìn đến một trang sách kia, càng là trốn vào trong ổ chăn không chịu ra.

Lúc ấy hắn chỉ lo bôi thuốc, cũng không đem chuyện đó để ở trong lòng, nghĩ lại, đó chính là xấu hổ đi.

Suy nghĩ hồi lâu, vân Hoành chậm rãi mở miệng: “Quan tâm như thế nào, ngươi chỉ cho ta đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạn béo: …?

Ai muốn ăn ta?

Ai muốn nhổ lông ta???

Ngươi giằng co một đêm chỉ vì nhổ cái lông của ta???

Nói một chút, tàng trữ buôn bán cùng ăn động vật hoang dã là hành vi sai trái đó. Cho nên ta đem nhạn béo trong truyện đổi thành nhạn do nhà nuôi.

Tra baidu một chút, nhạn là động vật bảo vệ cấp 2 của quốc gia, nhưng ăn nhạn chính mình nuôi thì không trái pháp luật a!

Cho nên mọi người không cần xoắn xuýt vì sao một người thợ săn mà ngay cả nhạn không tự mình đi bắt, lại đi mua người ta nuôi làm sính lễ, ha ha ha ha ~~.