Chương 12

Thẩm Vãn Tịch mặt đầy hoài nghi cầm lấy quyển sách, tiện tay lật đến một tờ để xem thử.

Vậy mà nhìn đến hình ảnh thân thể hai người giao triền cùng một chỗ.

Lúc này mặt nàng đỏ bừng, đem quyển sách ném trên mặt đất: “Vân Hoành, ngươi là đồ lưu manh!”

Thẩm Vãn Tịch cảm thấy hối hận không thôi.

Dưới ánh sáng ngọn đèn, ánh mắt của Vân Hoành càng thêm trầm: “Nàng không nguyện ý?”

Thẩm Vãn Tịch xấu hổ và giận dữ muốn chết, vội vàng úp khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt vào giấu ở trong chăn.

Người đứng đắn nơi nào sẽ xem loại sách này?

Lúc trước tại phủ Thương Châu Hầu, nhị ca bị phát hiện trộm giấu loại sách này, phụ thân gần như muốn đánh gãy chân hắn!

Huống chi nàng vẫn là một cô nương chưa xuất giá, nơi nào gặp qua đồ vật như vậy?

Tên thợ săn này còn hỏi nàng có nguyện ý hay không? Quả thực là lưu manh!

Được lắm… Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, bản thân mình cũng đâu phải cô nương chưa xuất giá, vừa mới lúc nãy, nàng thậm chí mơ mơ hồ hồ mà thành thân rồi còn gì.

Ô ô, thật là mới rời miệng cọp lại vào hang sói!

Vân Hoành thấy nàng cả người tức giận đến phát run, mặt cũng giấu ở trong chăn không cho hắn nhìn, càng cảm thấy đoán không ra.

Chung Đại Thông nói với hắn nhiều lý luận tri thức như vậy, như thế nào đặt ở trên người tiểu cô nương một cái đều không thấy hiệu quả?

Đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề?

Hắn đưa tay ra muốn đem nàng kéo qua, ai biết tiểu cô nương liền vung tay đánh “Ba” lên trên mu bàn tay hắn.

Dấu vết năm ngón tay nhỏ, giống y hệt như vết móng vuốt của sóc cào, hoàn toàn không đau đớn, ngược lại còn mềm mềm, ngứa ngứa một chút.

Vân Hoành nhìn nàng một hồi, lại trầm giọng hỏi: “Nàng không thích sao?”

“Huynh đừng có nói nữa!”

Loại chuyện này còn có thể đào tận gốc rễ để hỏi ra câu trả lời ư!

Thẩm Vãn Tịch xoay người mang theo hai mắt đỏ hoe, nước mắt như hạt đậu thi nhau lăn xuống.

Nhìn đôi mắt kiếm sâu không thấy đáy của đối phương, tức giận trong ngực nàng phút chốc bị đánh cho hồn xiêu phách lạc.

Ánh mắt kia tựa như ẩn giấu con mãnh thú, tùy thời có thể lao ra ngoài.

Nàng chỉ có thể mềm mại hạ thấp âm thanh, nhỏ giọng khóc nức nở: “Ta chưa từng làm chuyện như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới… Vừa nãy, huynh rõ ràng nói sau này lấy lễ tương đãi, cớ gì lúc này lại muốn bắt ép ta?”

Vân Hoành thấy nàng khóc đỏ mắt, trong lòng gợn lên một tia đau đớn không dễ nhận ra, thật giống như hắn đang cưỡng ép nàng làm cái gì vậy. Nhưng rõ ràng hắn cái gì cũng chưa có làm đâu.

Mà thôi, nàng nói là cưỡng ép thì chính là cưỡng ép đi, dù sao hắn cũng không quá hiểu điều này.

“Nàng…”

Vân Hoành vừa mở miệng, tiểu cô nương liền đỏ mặt nắm chặt bàn tay, không tự chủ liền bắt đầu chống cự.

Hắn thở dài, sau đó im lặng một lúc lâu cũng không nói thêm gì nữa.

Cái trầm mặc này rơi vào trong mắt Thẩm Vãn Tịch chính là cảm giác bức bách vô hình, sợ hãi làm khớp hàm nàng run lên.

Những lúc như vậy phải có người hạ bậc thang xuống trước mới được.

Cổ tay áo giật giật, là tiểu cô nương nhẹ nhàng kéo.

Vân Hoành ngoái đầu lại nhìn, thấy nàng sợ hãi mím môi, sau một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói: “Sau này… Chờ ta nghĩ thông suốt, chúng ta mới làm việc này, có được không?”

Trước mắt cũng chỉ có thể chậm rãi kéo dài thời gian rồi tính.

Nàng chỉ vào vết thương chồng chất trên hai chân mình, còn có vết thương trên tay bị xích sắt mài hỏng da thịt, nhỏ giọng khẩn cầu hắn: “Trên người ta còn rất đau, huynh có thể giúp ta lấy một thùng nước đến hay không, ta muốn chà xát thân thể, đổi một thân quần áo sạch sẽ”.

Sau một lúc lâu, Thẩm Vãn Tịch nhìn thấy trước mặt một thùng nước ấm, lại thấy Vân Hoành đóng cửa đi ra ngoài, bốn phía dần dần cũng không nghe được tiếng bước chân, chắc hẳn người đã đi xa, lúc này nàng mới thả lỏng một chút.

Lúc trước tại phủ Thương Châu Hầu, nàng cùng mẫu thân đều không phải được sủng ái nhất, loại chuyện tắm rửa này luôn là nàng chính mình làm đến, trên cơ bản chưa bao giờ cần người hầu hạ.

Giờ phút này thân mình đầy thương tích, còn có mấy chỗ bị ngâm vào nước, hơn nữa đi đứng không quá thuận tiện, Thẩm Vãn Tịch lau thân thể rất là gian nan.

Động tác quá mạnh thì đau, động tác nhẹ nhàng lại lau rửa không được sạch, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng có người tiến vào.

Việc lau rửa này lại hao phí gần hết cả canh giờ.

Trên đệm giường ngủ để quần áo Vân Hoành đưa cho nàng, là bộ đồ có chút hơi cũ và tối màu, so với đồ mặc trên người Vân Hoành thì có vẻ mềm mại hơn hẳn.

Quần áo mặc vào người khi đưa qua chóp mũi có mùi hương nhàn nhạt của xà phòng, coi như nhẹ nhàng khoan khoái.

May mắn, Vân Hoành không phải kiểu nam nhân người đầy vết bẩn, mồ hôi có mùi nặng như trong tưởng tượng của nàng.

******

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vãn Tịch đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở ra đã thấy nắng sớm mờ mờ chiếu vào.

Trời đã sáng.

Nàng vội vàng nâng mở góc chăn ra nhìn, may mắn quần áo đều rất chỉnh tề.

Chậm rãi, ánh nắng chiếu qua lớp giấy cửa sổ, cùng mùi hương nhàn nhạt của cỏ xanh truyền tới.