Chương 2

Chỉ là bọn nô bộc trước đó bốn phía vây quanh thoáng cái giải tán sạch sẽ, chỉ có một tiểu tử bình an sẵn lòng đi theo, cha nương đã qua đời của tiểu tử này từng nhận ân huệ của mẫu thân nguyên chủ, nguyện ý đi theo báo đáp ân tình.

Nguyên nhân những người khác không muốn đi theo cũng đơn giản, về sau tương lai của vị con rơi Bá tước này đã định là không có.

Hiến quan là một vết nhơ, Bá tước lại không thích, đi theo hắn ta sẽ chỉ chết già ở trong nơi hoang vu hẻo lánh kia.

Ngay tại thời điểm nguyên chủ tức giận, một tên "bạn tốt" của hắn ta xung phong nhận việc, nói trên đường gian khổ, làm bạn tốt đương nhiên phải đưa hắn ta đi.

Nguyên chủ bị người bạn tốt tên Ma Phấn này làm cảm động không thôi.

Thực tế thì cái người mà Kỷ Dương cho là bạn tốt này, chỉ là người tiểu thϊếp của cha hắn ta phái tới giám thị hắn ta mà thôi, bảo đảm hắn ta thật sự đi địa phương nhậm chức.

Không nghe thấy lúc này giọng điệu còn có chút trào phúng.

"Kỷ Dương à, huynh cũng đã quen cơm ngon áo đẹp rồi, giờ đây đến nơi này, huynh có thể chịu được không?" Ngữ khí của Ma Phấn lộ ra chút hả hê.

Hắn ta không nghĩ tới chuyến này sẽ gian nan như thế, bọn hắn hai mươi tháng tư xuất phát, trên đường một khắc cũng không trì hoãn, bây giờ đã là hai mươi tháng năm.

Trên đường gian khổ đương nhiên không cần phải nói, nhưng nếu không phải do tên phế vật này, hắn ta cần phải chịu cái khổ này sao?

Có điều nghĩ đến ngân lượng tiền đồ mà người sau lưng cho, hình như cũng đáng?

Nhưng điều này không cản trở hắn ta xem trò cười của Kỷ Dương.

Trưởng tử của phủ Bá tước thì sao, còn không phải bị bọn hắn đùa bỡn chạy quanh.

Về sau cuộc sống của vị quý công tử này đặc sắc phải biết.

Mình chỉ là tới xem tình huống một chút, sau này Kỷ Dương phải ở đây lâu dài, với tính tình vị này, khẳng định sẽ có trò hay để xem.

Cho dù đem về Biện Kinh kể một chút, đoán chừng cũng sẽ tìm được không ít người đến cùng nhau chê cười.

Kỷ Dương mở mắt ra, nhìn thế giới bên ngoài bị Ma Phấn nhấc màn xe kéo lên.

Tường thành loang lổ, thoạt nhìn tựa như vừa đẩy là đổ, con đường đất vàng coi như bền chắc, nhưng đến lúc trời mưa ắt hẳn khó đi.

Hai cái thủ vệ ở cổng cũng xem như nghiêm túc.

Nhưng xe ngựa vừa tiến gần, là có thể nhìn thấy bọn hắn sớm đã khôi giáp rách nát.

Thành lũy thật thê thảm, con đường thật thê thảm, khôi giáp thật thê thảm.

Cùng với bách tính thật thê thảm.

Kỷ Dương tự nhiên không có xem nhẹ dân chúng ra vào thành lũy, từ Biện Kinh một đường chạy về hướng tây, có thể nói là một đường từ phồn hoa đến hoang vu.

Đến đích là huyện Phù Giang, càng hoang vu vô cùng.