Chương 5

“ …… 3000 vạn nhân dân tệ sao?”

"Để tôi nghĩ xem, khoảng năm hoặc sáu..."

"Năm hoặc sáu năm một lần?" Tô Trà bình tĩnh lại một chút, anh ta làm trợ lý vất vả như vậy, năm sáu năm mới nhận được một lần.

“Khoảng năm sáu ngày một lần, khi nào tâm tình Phó tổng tốt sẽ thưởng cho cấp dưới của chúng ta. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng là 3000 vạn nhân dân tệ đâu, thỉnh thoảng chúng ta sẽ cho hai đến ba trăm vạn nhân dân tệ làm tiền tiêu vặt.”

“…”

“Hai đến ba trăm vạn là tiền tiêu vặt”.

Được rồi, từ hôm nay trở đi Phó Viễn chính là thần tài của cuộc đời cậu.

Trần Thu Thạch đưa Tô Trà về chỗ ở rồi rời đi. Tô Trà cũng không buồn nghỉ ngơi, liền lục lọi tất cả những thứ có giá trị trong nhà, đặt lên bàn để ước tính giá trị.

May mắn thay, chủ nhân ban đầu của thân thể này có rất nhiều hàng xa xỉ, một số đồ thậm chí còn chưa được mở ra. Nếu bán nó, cậu không những có thể trả hết số tiền nợ ngân hàng mà còn kiếm được bộn tiền.

Tô Trà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm bất động trên ghế sô pha.

Cậu cũng nghĩ liệu cậu có thể quay lại thế giới ban đầu sau một giấc ngủ ngắn không? Cậu thực sự không muốn ở lại đây một chút nào.

Điện thoại liên tục vang lên thông báo tin nhắn, Tô Trà liếc nhìn thì thấy chính là bạn bè cũ của nguyên chủ đến hỏi cậu vì sao lại từ mặt gia đình của mình.

Chậc chậc, chắc chắn là nhà họ Tộ sợ cậu làm điều gì đó gây bất lợi đến Tô gia đây mà. Chỉ sợ là không đến hai giờ đồng hồ thì tất cả mọi người đều sẽ biết việc này của cậu.

Tô Trà không muốn nói chuyện với những người này nên cậu mở vòng kết bạn để xoa dịu tâm trạng và tình cờ tìm thấy vòng kết bạn của người anh họ Tô Lập Cường.

[Tô Lập Cường:Con quỷ hút máu này cuối cùng cũng cút khỏi Tô gia rồi, ăn mừng đi nào mọi người. 】

Tô Lập Cường này cũng là một con cáo già, lại dám đối đãi như vậy với nguyên chủ.

Tô Trà cười khinh thường và nhận xét: Anh thật tuyệt vời. Năm nay anh chỉ mất 250 vạn trong nhà, ít hơn năm ngoái 50 vạn. Thật là một con số tốt lành, giống như chính anh trai vậy ~

Trong giây lát phòng ngự của Tô Lập Cường đã đột bị phá và hắn ta rất muốn gọi điện để mắng vốn cậu.

Tô Trà đã chặn hắn ta và thuận tiện liên kết tài khoản WeChat và số điện thoại di động của hắn ta với khoa nam của bệnh viện, đánh dấu hắn ta đang gặp vấn đề nghiêm trọng về sinh lý.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, cậu liền bước vào phòng tắm rửa.

Tắm xong, Tô Trà quấn mình trong chiếc áo ngủ bằng lụa và buộc lại bằng một dải ruy băng. Vòng eo duyên dáng của cậu rất thu hút ánh nhìn của người khác.

Tô Trà rót đồ uống có chứa dinh dưỡng vào cốc, bắt chước dáng vẻ của ông chủ trong phim truyền hình, đứng u sầu trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, lắc chiếc cốc trên tay và thỉnh thoảng nhấp một ngụm dinh dưỡng để gϊếŧ thời gian.

Ưu điểm duy nhất khi đi qua là ít nhất ngôi nhà này đứng tên nguyên chủ. Nhưng Tô Trà không muốn mua căn nhà này, nhưng sợ nguyên chủ khi xuyên về thì cũng không có nơi nào để ở.

Than ôi, cậu cũng không biết liệu mình có thể quay lại được không.

Màn hình điện thoại lại sáng lên, Tô Trà thản nhiên liếc nhìn. Sau đó cậu phát hiện ra đó là tin nhắn bổ sung, bên kia không ghi tên, trong biệt hiệu chỉ có chữ f.

Chẳng lẽ Tô Lập Cường phái tên nào đó tới chọc cậu sao?

Tô Trà mở vòng bạn bè của người bạn đó và không tìm thấy gì.

Ngoài ra sau đó cậu cũng không chào hỏi, Tô Trà cũng không để ý tới người đó, tắt đèn đi ngủ.

Trưa ngày hôm sau, Tô Trà ăn chút gì đó liền mang hàng xa xỉ chưa mở cùng biên lai đến cửa hàng ban đầu để trả lại.

Nhân viên thu ngân ban đầu mỉm cười đón tiếp cậu, nhưng sau khi biết mục đích của cậu đến đây để làm gì, sắc mặt nhân viên đó lập tức tối sầm.

"Tôi xin lỗi, cậu Tô, một khi sản phẩm của chúng tôi đã được bán, chúng không thể lấy đồ trả lại hoặc trao đổi."

Tô Trà chỉ vào dòng chữ "hoàn trả miễn phí trong vòng mười lăm ngày" được viết trên biên lai: "Vậy điều này có nghĩa là gì? "

Sắc mặt của nhân viên thu ngân càng trở nên xấu xí hơn, miễn cưỡng hoàn lại tiền cho cậu.

Tô Trà không vội, "Nếu không hoàn tiền, tôi sẽ gọi đến đường dây nóng khiếu nại của người tiêu dùng."

"Ai da, cứ tưởng là ai xa lạ. Đây không phải chính là Tô thiếu gia cao cao tại thượng sao. Mới chỉ hôm qua từ mặt gia đình thôi, vì sao hôm nay lại chật vật như vậy, còn dựa vào việc bán đồ dùng để duy trì sự sống”

Tô Trà không cần nhìn lại cũng biết là ai tới, nhất định là Tô Lập Cường, người ngày hôm qua đã được cậu chỉ đường đến thẳng khoa nam của bệnh viện.

"Mặc dù cậu không còn là người nhà của chúng tôi, nhưng suy cho cùng bao nhiêu năm sống chung với nhau, nếu thật sự không chịu được nữa thì cứ sang nói với tôi đi. Nếu tâm tình của tôi mà tôi, tôi vẫn có thể cho cậu một chút.” Tô Lập Cường giả nhân giả nghĩa đi đến trước mặt Tô Trà nói những lời như vậy, theo sau còn có một Omega nam rất xinh đẹp.

Tô Trà nở một nụ cười dịu dàng: "Ồ, có thật không? Vậy thì cho tôi một trăm vạn đi."

Một trăm vạn thực ra chẳng là gì đối với một người đàn ông giàu có, nhưng đối với Tô Lập Cường, người vừa thua rất nhiều tiền trong cờ bạc thì đó vẫn là một con số khá khó nói, nếu muốn lấy ra một số tiền như thế này ngay lập tức thì cũng không phải chuyện nhỏ.