Chương 2

EDIT: HẠ

Thấy phản ứng của lão đạo, người qua đường xung quanh đều nhịn không được khe khẽ nói nhỏ. Bọn họ cũng chưa nói gì, nhưng khi nhìn Khổng Đại Lũy đứng ở bên cạnh, bọn họ lại âm thầm suy đoán có phải Duyên Duyên và lão đạo sĩ này đang diễn kịch để quay tiết mục hay không.

Duyên Duyên cũng không để ý những thanh âm nho nhỏ như muỗi kêu này, cậu giống một con mèo kiêu ngạo hơi ngẩng đầu nhìn lão đạo sĩ, dùng cằm chỉ về phía chữ Phó mà cậu vừa mới viết.

Lão đạo giống như tỉnh ngộ ra, kinh nghi bất định* nhìn Duyên Duyên. Ông ta hành nghề xem bói mười mấy năm, cũng không thể liếc mắt một cái đã nhìn ra mệnh cách người khác, hiện tại sao ông ta có thể tin tưởng lời Duyên Duyên vừa mới nói là do chính đứa nhóc này tính ra?

*Kinh nghi bất định: Nửa tin nửa ngờ, không biết nên tin tưởng hay không.

Lão đạo sĩ hơi tức giận, cho rằng tổng nghệ《 bảo bối xông lên 》này bề ngoài là show thiếu nhi, trên thực tế đã làm chuyện gì đó tổn hại âm đức.

Phải biết rằng trong thế kỷ mới này, mạng internet có mặt ở khắp mọi nơi, muốn điều tra quá khứ của một người cũng không phải việc gì khó.

Không đợi lão đạo sĩ tức giận trợn mắt muốn tính sổ với Khổng Đại Lũy đang đứng ở một bên, một người đàn ông phúc hậu ôm một cô gái có diện mạo thanh thuần được hai bảo tiêu bảo hộ tiến vào trong đám người đi tới.

Chỉ thấy nam nhân phúc hậu chỉ vào chữ Phó ở trước mặt Duyên Duyên, cười ha ha nói: “Anh bạn nhỏ, tới, tính cho thúc thúc một quẻ, thúc thúc sắp có tiểu đệ đệ, nhóc cảm thấy về sau tiểu đệ đệ có thông minh hay không?”

Ở một số địa phương sẽ lấy ‘Đệ đệ’, ‘Muội muội’ để chỉ con trai con gái lớn, cô gái thanh thuần nghe lời này lập tức thẹn thùng sờ lên bụng chính mình.

Duyên Duyên liếc mắt nhìn cô gái thanh thuần một cái, lại tò mò đánh giá chi phiếu trước mắt, nghiêm túc hỏi: “Đây là thứ gì nha?”

Người đàn ông phúc hậu vẫy vẫy tờ chi phiếu trống trong tay trợn mắt nói dối: “Cái này gọi là ‘chi phiếu’, không phải nhóc nói một quẻ cần vạn lượng hoàng kim sao? Có chi phiếu này, nhóc có thể đi đến ngân hàng đổi hoàng kim. Thế nào? Nhóc nói mấy câu dễ nghe liền có thể lấy được nó.”

Chi phiếu trống không có con dấu công ty cũng không ghi khoản tiền chi trả, ngân hàng sẽ không thụ lí, người đàn ông phúc hậu làm như vậy cũng chỉ có thể lừa được đứa nhỏ chưa vào nhà trẻ như Duyên Duyên mà thôi.

Duyên Duyên nửa tin nửa ngờ nhận chi phiếu, một lát sau thật sự lộ ra một nụ cười vô cùng thiên chân nói: “Đây chính là chú nói, không được lừa trẻ con nha, bằng không sẽ bị thiên lôi đánh xuống.”

Thanh âm trẻ con nhẹ nhàng mềm xốp, như bánh tổ ong mới mẻ vừa ra lò. Nghe Duyên Duyên nói lời này, người đàn ông phúc hậu không chỉ không cảnh giác ngược lại còn vươn ngón tay ra thề: “Lừa nhóc ta sẽ là chó con.”

Có lẽ do tối hôm qua quá mệt mỏi, người đàn ông vừa nói xong chỉ cảm thấy hai mắt chính mình hoa lên, dường như hắn nhìn thấy trong mắt to của Duyên Duyên chợt lóe ánh sáng vàng kim.

Duyên Duyên cảm nhận được ‘thành ý’ của người đàn ông phúc hậu, bất đắc dĩ lúc lắc tay nhỏ nói: “Vậy được rồi, chỉ là bùn sẽ không có tiểu đệ đệ thông minh nha, bởi vì chú căn bản không có tiểu đệ đệ.”

Những lời này của Duyên Duyên còn có nghĩa khác, người chung quanh nhịn không được cười ra tiếng.

Người đàn ông phúc hậu đỏ mặt, hắn vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc đứa nhỏ này một chút, để đứa bé nói vài lời may mắn, không nghĩ tới lời may mắn không chiếm được, ngược lại còn chọc phải nan kham, cố tình hắn lại không thể tức giận đối với một đứa trẻ.

Mắt thấy người đàn ông thẹn quá thành giận, cô gái thanh thuần bên người hắn vội vàng cho hắn một bậc thang leo xuống: “Khai Thái, chỉ là một đứa nhỏ ở nông thôn cái gì cũng không biết mà thôi, có thể nói được lời gì hay, chúng ta đi thôi, không cần vì nó mà hỏng tâm tình.”

Người đàn ông phúc hậu thuận sườn núi xuống lừa, liếc mắt nhìn Duyên Duyên một cái, nổi giận đùng đùng muốn rời đi.

Duyên Duyên cũng không ngăn cản, không nhanh không chậm uống một ngụm sữa mới nói: “Trần Khai Thái, tên cũ Trần Thiết Trụ, sinh năm Tân Dậu, nhà ở Chương thành, là con út trong gia đình, bên trên có năm chị gái, lớn lên gặp tài vận, nhờ buôn bán đầu cơ trục lợi để làm giàu, đúng hay không nha, ông chủ Trần ~”

Nghe âm cuối của Duyên Duyên, gót chân Trần Khai Thái ngừng lại, hắn và mấy người đồng hành đều không hẹn mà cùng xoay người nhìn về phía Duyên Duyên đang cười tủm tỉm.

Bảo tiêu một bên kinh hãi, một bên nhạy bén bước về phía trước một bước, ngăn giữa Trần Khai Thái và Duyên Duyên. Bọn họ cảnh giác nhìn xung quanh, cho rằng có ai đó muốn mượn đứa bé này để ám toán Trần Khai Thái.

Người chung quanh khi nghe thấy cái tên Trần Khai Thái này cũng cả kinh, người này còn không phải nhà giàu số một ở Chương thành hai ngày trước vì chuyện vứt bỏ ‘người vợ tào khang’ nhiều năm để cưới tiểu tam mà bị đưa lên hot search sao?

Có người trộm tìm kiếm ảnh chụp của Trần Khai Thái, phát hiện người đàn ông phúc hậu này đúng là Trần Khai Thái thật!

Mọi người liếc mắt nhìn Trần Khai Thái rồi lại nhìn cô gái thanh thuần bên người hắn, chỉ cảm thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong, âm thầm phỉ nhổ nói: “Hot search ồn ào huyên náo như vậy, Trần Khai Thái cư nhiên còn có tâm đưa tiểu tam đi chơi?”

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, phản ứng của Trần Khai Thái lại hoàn toàn ngoài dự đoán của những người khác, hắn thế mà tránh khỏi bảo an, một lần nữa đi đến trước mặt Duyên Duyên ngồi xổm xuống, hỏi ra câu hỏi rất giống lão đạo sĩ vừa rồi: “Sao nhóc biết ta có năm chị gái? Hai chị gái của ta sinh ra không bao lâu đã chết yểu, ngay cả vợ ta đều cho rằng ta chỉ có ba chị gái, còn cả việc ta đã sửa tên……”

Nghe Trần Khai Thái nói xong, ánh mắt mọi người chấn động, hai mặt nhìn nhau, đáy mắt đều là chấn kinh cùng nói không nên lời.

Bọn họ cũng muốn biết —— Sao Duyên Duyên lại biết được? Nếu nói cậu bé nhận thức Trần Khai Thái, có lẽ là do hai ngày trước cậu từng nhìn thấy hot search liên quan đến hai người này, nhưng tên cũ và tình huống gia đình của Trần Khai Thái lại không có trên baidu……

Đứa nhỏ ba tuổi này thật sự kỳ!

“Bùn manh (Mọi người) sao phải kinh ngạc như vậy, ta biết đoán mệnh, những thứ này đương nhiên đều do ta tính ra nha.” Duyên Duyên méo miệng, hồn nhiên không biết một đứa bé ba tuổi như mình biết đoán mệnh thì có gì kỳ quái, chỉ cho rằng Hoàng Tiểu Ngưu cùng Trần Khai Thái đều rất khó hiểu.

Từ xưa đến nay các ông chủ lớn đều khá mê tín, nhìn cái miệng vịt con của Duyên Duyên, Trần Khai Thái do dự trong chốc lát cuối cùng cũng không vội rời đi, tiếp tục truy hỏi Duyên Duyên nói: “Nếu nhóc thật sự có bản lĩnh, nhóc nói một chút xem sao vừa rồi nhóc lại nói ta….. Khụ, không có tiểu đệ đệ.”

Duyên Duyên liếc mắt nhìn Trần Khai Thái một cái, cực kỳ bằng phẳng nói, “Trong vận chú có tài, nhưng mệnh trung chú định không có con, không bằng chú quai đầu hỏi vị cô lương kia xem cô ấy dùng con của ai để góp cho đủ số.”

Nghe Duyên Duyên nói vậy, người bàng quan xung quanh đều hít hà một hơi, bọn họ cũng không biết có phải Duyên Duyên đang nói hươu nói vượn hay không, bọn họ chỉ biết có dưa để ăn, mỗi người đều bày ra vẻ mặt hóng hớt nhìn về phía tiểu tam kia.

Trần Khai Thái càng là kinh ngạc mở to hai mắt gọi tên tiểu tam: “Ngọc Lộ?”

Nhìn thấy Khổng Đại Lũy và di động trong tay mọi người, đuôi mắt Tất Ngọc Lộ toát ra một chút hoảng hốt, nhưng cô bình ổn tâm thần rất nhanh.

Chỉ thấy trong nháy mắt, đáy mắt cô cư nhiên xuất hiện nước mắt, dáng vẻ hai mắt đẫm lệ cau mày, bộ dáng nhìn thấy mà thương.

“Anh bạn nhỏ, có phải có một dì đã bắt con nói như vậy không? Tôi…. Tôi biết tôi có lỗi với chị ấy, nhưng tôi, ngay từ đầu tôi cũng không biết Trần tổng đã có vợ có con, sao chị ấy lại muốn bức tử tôi và đứa con trong bụng tôi như vậy?” Tất Ngọc Lộ nói xong lại nhìn về phía Trần Khai Thái, nước mắt lã chã nói, “Khai Thái, nếu anh đã không tin em, vậy hiện tại em sẽ đi xóa sạch đứa bé này, chờ đến khi lấy được phôi thai, anh cứ mang đi làm kiểm tra DNA, nhìn xem đứa bé này rốt cuộc có phải con anh không! Anh cũng biết em cũng không cố ý phá hư hôn nhân của hai người……”

Tất Ngọc Lộ vừa khóc, người xung quanh cũng nhịn không được nổi da gà, Trần Khai Thái lại chỉ càm thấy trái tim mình mềm nhũn.

Trần Khai Thái suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy có lý, chuyện liên quan đến chị gái hắn, vợ hắn Tống Uyển Quân nếu có tâm đi điều tra cũng không phải không thể tra ra được, hơn nữa về mặt tình cảm hắn cũng không muốn tin câu nói ‘Trong mệnh không con’ của Duyên Duyên……

Phải biết rằng hắn chính là độc đinh của Trần gia! Nếu không phải bởi vì đứa bé trong bụng Tất Ngọc Lộ, hắn cũng không muốn ly hôn với Tống Uyển Quân.

“Anh bạn nhỏ, nói dối là không tốt, nếu nhóc bị người khác sai sử thì cứ nói thật với chú, chú sẽ không trách nhóc.” Trần Khai Thái ôm Tất Ngọc Lộ, hoài nghi nhìn về phía Duyên Duyên.

Nghe thấy cách nói này, Duyên Duyên còn chưa nói cái gì, Khổng Đại Lũy đã có dị nghị, trước kia Duyên Duyên vẫn luôn sinh hoạt trong cô nhi viện, hai ngày trước mới bị người của tổ tiết mục nhận đến đoàn phim, sao có thể có liên hệ với vợ Trần Khai Thái?

Nhưng không chờ Khổng Đại Lũy nói chuyện thay Duyên Duyên, Duyên Duyên đã buồn bực nhìn Trần Khai Thái và Tất Ngọc Lộ nói: “Các người đưa tiền tôi đoán mệnh, tin thì tin, không tin thì thôi, làm gì phải gán cho tôi một cái tội danh? Tôi chỉ là một đứa bé cái gì cũng không biết! Chỉ là…. Niệm tình các người còn tính có duyên với tôi, tôi lại hảo tâm nhắc nhở các người một câu.”

Duyên Duyên nâng khuôn mặt nhỏ, mắt to chớp chớp nói: “Vị cô nương này, cô muốn cùng tình lang dùng đứa bé để đoạt gia sản Trần gia, nhưng tình lang của cô hiện tại đang nằm trên giường người khác nha, ồ, đúng rồi, người đang gian díu với tình lang của cô chính là người vợ sắp hòa ly với ông chủ Trần nha ~”

“Cái, cái gì?!”

Lời nói của Duyên Duyên quá mức kinh người, tin tức trong lời này làm rất nhiều người chưa kịp phản ứng lại.

Người phản ứng đầu tiên là Trần Khai Thái, hắn không hề nghĩ ngợi lấy di động ra gọi điện thoại cho vợ mình, nhưng hắn đợi nửa ngày vẫn không có người bắt máy.

Tất Ngọc Lộ ở một bên cũng nôn nóng chờ đợi theo, tay không tự giác muốn lấy di động trong túi áo, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, cái gì cũng không làm.

Vì tài phú sắp tới tay, Tất Ngọc Lộ có thể nhẫn, nhưng Trần Khai Thái lại không nhịn nổi.

Hắn buông Tất Ngọc Lộ ra, mang theo vài phần phẫn nộ cùng bán tín bán nghi hỏi Duyên Duyên: “Đại sư nhỏ, nếu lời cháu nói là thật, cháu nhất định biết vợ của ta và gian phu đang ở đâu! Chỉ cần cháu nói cho ta biết bọn họ đang ở đâu, ta sẽ tin tưởng cháu.”

Duyên Duyên ôm bình sữa uống một ngụm, thấy sữa trong bình đã thấy đáy, mới bất đắc dĩ lắc lắc bình sữa nói: “Được rồi được rồi, giúp người thì giúp đến cùng! Dù sao cũng là vạn lượng hoàng kim…… Bọn họ đang ở căn phòng các người mua nhân dịp kỷ niệm 5 năm kết hôn.”

Nghe thấy địa điểm này, đồng tử Trần Khai Thái co rụt lại, hắn nhanh chóng quyết định gọi điện thoại cho trợ lý đang ở Chương Thành, lấy cớ có chút việc muốn cậu ta đi vào phòng xử lý, cũng yêu cầu cậu ta phải mở video trò chuyện.

Tất Ngọc Lộ nghe vậy ánh mắt nhấp nháy, cuối cùng vẫn không ngăn cản Trần Khai Thái. Đại sư nhỏ cái gì, cô ta không tin lời nói của tiểu tử thối này là sự thật!

Người qua đường vây xem chỉ cảm thấy chuyện hôm nay diễn ra quá xuất sắc ngoạn mục, ngay từ đầu bọn họ còn cho rằng đây chỉ đơn thuần là dưa người chồng hào môn nɠɵạı ŧìиɧ, kết quả đột nhiên biến thành một người tiếp một người nɠɵạı ŧìиɧ! Cũng không biết rốt cuộc chuyện này có phải do Duyên Duyên bịa đặt lung tung hay không……

Khi nhìn thấy trong video trợ lý của Trần Khai Thái đã theo lời Duyên Duyên đi đến cửa nhà, quần chúng ăn dưa xung quanh đều không quan tâm cái gì gọi là khoảng cách xã giao, tất cả đều cùng nhau ghé sát ở bên cạnh Trần Khai Thái, muốn quan sát ‘phát sóng trực tiếp’ tại hiện trường, ngay cả bọn bảo tiêu của Trần Khai Thái cũng tò mò nghiêng mắt nhìn vào màn hình di động của Trần Khai Thái.

Mấy chục đôi mắt cùng nhìn trợ lý của Trần Khai Thái dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nhà, rồi sau đó bọn họ liền nghe thấy một trận thanh âm ái muội, còn có tiếng thở dốc làm người xấu hổ.

Hai giây sau, tiếng thở dốc đột nhiên im bặt, thay thế chính là một tiếng thét chói tai mang theo hoảng sợ: “A ——”