Chương 1.2

EDIT: HẠ

Đứa bé đặt bình sữa lên mặt đất, vui vẻ nhận giấy bút, cậu thế nhưng vui vẻ đến mức nhảy dựng lên, nãi thanh nãi khí hô một tiếng: “Tốt quá!”

Lão đạo sĩ nhìn đứa nhỏ nhảy dựng lên cũng không cao đến đầu gối của hắn, từ ái cười cười, nghĩ thầm đứa bé này quá dễ dỗ, chỉ đưa cho nó một tờ giấy một cây bút nó đã có thể vui vẻ như vậy.

Chủ sạp hàng xung quanh cũng cười khanh khách nhìn đứa bé này, sau đó bọn họ liền thấy cậu ngồi ở bên cạnh sạp hàng đoán mệnh, học theo người lớn mở giấy ra, vung bút lên bắt đầu bôi bôi vẽ vẽ…..

Từ đã, lão đạo đứng một bên nhìn phát giác có chút không thích hợp —— thay vì nói là “Vẽ”, không bằng nói đứa nhỏ này đang “Viết chữ”.

Đứa bé nhỏ như vậy đã biết viết chữ rồi sao?

Lão đạo ôm hoài nghi cúi xuống nhìn kỹ, phát hiện tuy rằng tay đứa bé không có sức lực, nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng đứa bé này đúng là đang nghiêm túc viết từng nét bút một.

“Một quẻ…..” Lão đạo nhìn kỹ chữ của cậu, không tự giác bắt đầu đọc ra tiếng, “Hoàng ….. Kim……. Vạn…… Lượng….. Không….. Lừa….. Già….. Dối….. Trẻ….. Đệt! Còn là chữ phồn thể!”

Lão đạo bị đứa bé này làm cho sợ hãi, buột miệng văng ra một tiếng chửi tục, sau khi phản ứng lại hắn vội vàng nhìn chung quanh, sợ bị người khác nghe được. Kết quả ngẩng đầu mới biết, trước sạp hàng của hắn không biết từ khi nào xuất hiện một đại hán khiêng theo một cái camera.

Khách du lịch cầm camera đến cổ trấn là chuyện rất bình thường, nhưng khiêng khẩu ‘đại pháo’ lớn như vậy lại rất ít gặp.

Đại hán chú ý đến tầm mắt lão đạo, thân thiện mỉm cười một chút, sau đó chỉ vào thẻ nhân viên trên người chính mình, lão đạo nhìn thẻ nhân viên của hắn, lúc này mới nhớ tới, hai ngày trước hắn đúng là đã nghe được một tin tức, sắp tới sẽ có một gameshow thiếu nhi gì đó tới cổ trấn ghi hình…..

Lại nhìn đứa bé này tuy rằng ăn mặc giản dị thân thể lại gầy yếu, nhưng dáng vẻ cũng không giống một đứa trẻ bình thường nha!

Có thể lên TV sẽ là người bình thường sao? Lão đạo nghĩ trong lòng, chỉ sợ đứa bé này cũng là con cái nhà phú quý được nuôi dưỡng tỉ mỉ, cho nên đứa bé này nhỏ như vậy đã có thể cầm bút viết chữ!

Thì ra là chính mình nhìn nhầm!

May mắn đại hán nâng camera không nghe được tiếng lòng của lão đạo, bằng không hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Tuy rằng những đứa bé có thể xuất hiện trên TV xác thật đều không phải người thường, nhưng cố tình đứa bé đang múa bút vẩy mực trước mắt này lại đúng là một đứa bé bình thường nhất trong show giải trí 《 bảo bối xông lên 》, thân phận của thằng bé cũng rất bình thường —— Một đứa nhỏ chưa tới ba tuổi đến từ cô nhi viện, ngay cả tên thật cũng không có, chỉ biết tên thường gọi của cậu bé là Duyên Duyên.

《 Bảo bối xông lên 》là show thực tế phát sóng trực tiếp được đài Lục Giang chuẩn bị cho đám ‘con ruột’, tổ tiết mục vốn chỉ mời mười đứa bé được ‘Tỉ mỉ lựa chọn’ đến phối hợp với khách mời minh tinh.

Nhưng bởi vì hiện tại xét duyệt rất nghiêm, tổ tiết mục vắt hết óc cuối cùng quyết định mặc cho tiết mục này một tầng áo choàng từ thiện.

Bọn họ không chỉ thiết kế mục tiêu vượt ải trong gameshow thành quyên tiền cho cô nhi viện, bọn họ còn tùy ý chọn một đứa bé có diện mạo tinh xảo trong cô nhi viện để cậu bé tham gia tiết mục cùng mọi người.

Đứa bé này đúng là Duyên Duyên.

Trời biết đất biết tổ tiết mục biết, Duyên Duyên chỉ là một công cụ hình người nho nhỏ.

Nói là để cậu cùng tham dự tiết mục thiếu nhi, nhưng ngày đầu quay chụp, các minh tinh và đứa bé khác đều có ít nhất bốn năm nhân viên công tác đi theo bên người, trong đó có người quay phim, người chỉnh sáng, người thu âm, còn có người hỗ trợ lấy đồ vật.

Mà bên người Duyên Duyên chỉ có một nhϊếp ảnh gia không có quan hệ.

Làm một nhϊếp ảnh gia không có quan hệ, thời điểm biết được chính mình bị phân cho Duyên Duyên, Khổng Đại Lũy cũng từng cảm thấy mất mát.

Dù sao nếu khách quý có nhân khí cao, người quay phim cho vị khách quý này cũng sẽ được tiền thưởng.

Nhưng đi theo Duyên Duyên, Khổng Đại Lũy đã chú định vô duyên với tiền thưởng.

Cũng dễ hiểu, đứa bé Duyên Duyên này không chỉ là công cụ hình người, ngày hôm qua khi vừa tới tổ tiết mục, cậu bé còn ngu si không biết đáp lại người khác, một đứa bé như vậy có thể biểu hiện gì trong tổng nghệ?

Cũng may Khổng Đại Lũy là người rộng lượng lại tốt tính, hắn tiếp nhận hiện thực này rất nhanh, chỉ cầu Duyên Duyên có thể ngoan một chút, phối hợp một chút, để hắn có thể an an ổn ổn quay chụp hết tổng nghệ này.

Chỉ là ai có thể nghĩ tới, Duyên Duyên chỉ quay một ngày đã cho hắn một kinh hỉ lớn!

Một đứa bé chưa đầy ba tuổi sống trong cô nhi viện thế nhưng lại biết viết chữ bằng bút lông?

Cho dù là đứa trẻ sinh ra trong phú quý cũng rất hiếm thấy có ai biết viết chữ bút lông ở tuổi này, đoàn phim hẳn là sẽ nguyện ý cho Duyên Duyên một cái màn ảnh đi?

Vì để đảm bảo trong lúc phát sóng trực tiếp sẽ có nội dung thú vị thu hút người xem, mặc dù bên người mỗi khách quý đều đi theo một thợ quay phim, nhưng tiết mục tổ lại không để bọn họ mở phòng phát sóng trực tiếp riêng, mà là để toàn bộ khách mời dùng chung một phòng phát sóng trực tiếp, đạo diễn phía sau màn sẽ là người quyết định thời điểm nào sẽ chia màn ảnh cho ai.

Nhưng mà không giống Khổng Đại Lũy suy đoán, đạo diễn cũng không bởi vì ‘thiên phú nho nhỏ’ của Duyên Duyên mà lựa chọn chia màn ảnh cho cậu bé.

“Các người cho rằng fans tới đây vì muốn xem bọn họ làm những thứ này sao? Fans tới là để nhìn mặt những minh tinh lớn chúng ta mời đến! Cho dù các khách mời có ngồi lù lù bất động, ở trong mắt fans bọn họ vẫn đẹp hơn mấy đứa bé nhiều.” Đạo diễn phía sau màn nói như thế.

Nhưng thật ra người ở sạp hàng hai bên đều vây quanh sạp hàng nhỏ của Duyên Duyên, muốn nhìn xem ‘tiểu thần đồng’ ba tuổi này có biết đọc không.

Nhưng không nghĩ tới sau khi viết mấy chữ "một quẻ hoàng kim vạn lượng, không lừa già dối trẻ" xong, Duyên Duyên chỉ ngồi vẽ vài hình vẽ xấu xí, không tiếp tục viết chữ nữa

Chỉ thấy giữa đám người lớn vây xem, cậu bé như trút được gánh nặng buông bút lông thon dài xuống, rồi sau đó học dáng vẻ của người lớn dùng ngón tay ngắn nhỏ của mình xoa bóp đấm đấm cánh tay vừa cầm bút, dáng vẻ như là đã mệt muốn chết.

Buồn cười nhất chính là cậu bé vốn dĩ muốn thuận thế xoa bóp bả vai chính mình, nhưng bởi vì tay quá ngắn, nhìn qua lại giống như cậu bé đang ôm cổ vũ chính mình.

Nhìn đứa bé tay chân ngắn nhỏ giống dáng vẻ chim cánh cụt, đám người lớn chung quanh đều bị chọc cười, có bà dì nhịn không được trêu chọc ra tiếng: "Bé con ngồi nơi này làm gì?"

Nghe bà dì nói xong, Duyên Duyên cầm lấy bình sữa uống một ngụm xong mới quẹt miệng đáp: “Chờ một hức, người có duyên.”

Nhìn dáng vẻ cậu bé, uống sữa còn uống ra mùi rượu, hơn nữa còn nấc một cái rất giống tiếng nấc của người say rượu.

“Ha ha ha ha ha ha.” Bà dì cười vô cùng vui vẻ, chỉ vào mũi lão đạo bên cạnh cười mắng, “Cũng do đám lỗ mũi trâu mấy người mỗi ngày ở đây làm bộ làm tịch, nhìn xem, ngay cả đứa nhỏ cũng học hư!”

Lão đạo nhường vị trí cho Duyên Duyên cũng rất ủy khuất, đứa bé này hôm nay mới đến trấn trên, sao có thể học được từ trên người bọn họ?

Lão đạo nhìn Khổng Đại Lũy khiêng camera cùng với mọi người vây xem đang giơ di động, cực kỳ tâm cơ muốn khoe khoang chính mình.

Vì thế hắn vuốt chòm râu dê, ngồi xổm xuống đối mặt với Duyên Duyên nói: “Anh bạn nhỏ, cháu muốn chơi đoán mệnh sao? Có muốn lão đạo chỉ dạy cho không?”

Hắn một bên nói một bên chỉ vào giấy bút Duyên Duyên đã buông ra: “Không phải cháu biết viết chữ sao? Tới, viết một chữ cho ông xem nào.”

Mặc dù không hiểu đoán mệnh, nhưng mọi người cũng nhìn ra lão đạo sĩ này đang muốn đoán chữ giúp Duyên Duyên, dù trong đám người vây xem có không ít người đối với việc này khịt mũi coi thường, nhưng vì muốn xem chữ của Duyên Duyên, những người này cũng đều hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm cậu.

Ai ngờ Duyên Duyên không nhận phần nhân tình này, ngược lại trừng đôi mắt tròn xoe khó có thể tin nhìn về phía lão đạo, giống như đang xem, đang xem một tên nghiệp trướng đại nghịch bất đạo?

Lão đạo sĩ bị nhìn đến chột dạ, vừa định đổi biện pháp dỗ Duyên Duyên, lại nghe Duyên Duyên đột nhiên rung đùi đắc ý dùng giọng sữa nói: “Hoàng Tiểu Ngưu, sinh năm nhâm tử, trong nhà không cha không mẹ, từng có vợ con, lại bởi vì tai nạn liên quan đến nước mà bỏ mình, có đúng hay không?”

Người khác nghe lời nói của Duyên Duyên, còn tưởng rằng cậu bắt chước các đạo sĩ trong TV, vừa định kinh ngạc cảm thán cậu thông minh lanh lợi, tuổi nhỏ như vậy đã có thể ghi nhớ nhiều lời kịch đến thế, lại thấy lão đạo sĩ mặc hoàng bào vừa nghe Duyên Duyên nói xong, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống đất, kinh hãi nói: “Sao cháu biết?!”