Một ông già mặc áo choàng dài với phong cách cổ đã đợi sẵn ở cửa, chính là Lâm Vân Hạc vừa mới trở về sau khi đi loanh quanh.
“Làm sao lại thế này?”
Nhin thấy Hoắc Cảnh Thâm không còn chút máu, Lâm Vân Hạc nhíu mày hạ lệnh đưa người vào phòng ngủ.
Trước khi quay người lên lầu, anh nhận thấy Vân Thanh đang đi theo mình, hơi dừng lại.
“… Đây là ai?”
“Đây là chị Tư của tôi. Rất tiếc, bây giờ không phải là lúc giới thiệu với anh!”
Lục Tu đẩy Lâm Vân Hạc đi lên lầu, Lâm Vân Hạc giạy giụa nhìn lại Vân Thanh.
Quen … quen quá, nhưng anh
không thể nhớ mình đã nhìn thấy cô ờ đâu.
Vân Thanh muốn đi theo vào phòng xem tình hlnh của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng bị Hàn Mặc ngăn lại.
“Phu nhân, ý của Tứ gia, trước tiên để cho cô nghỉ ngơi ở phòng khách.”
Trong phòng.
Chiếc áo sơ mi đen bị xé ra khỏi lưng của Hoắc Cảnh Thâm, dính vào da thịt và mảnh thủy tinh, như thể một lớp da bị xé ra, nhìn vào cũng thấy đau lòng.
Điều tồi tệ hơn là vai trái của Hoắc Cảnh Thâm cũng bị xây xát bởi một viên đạn, toàn bộ lưng của anh ta đẫm máu.
Lục Tu hai mắt đỏ hoe, tức giận siết chặt tay, “Mẹ nó, tên Hoắc Khải Lễ kia thật khốn kiếp!”
Khuôn mặt quá mức đẹp của Hoắc Cảnh Thâm không có chút biểu cảm nào thừa, chỉ là đôi mắt tối sầm lại đến đáng sợ.
Rõ ràng anh ta không có tâm ý không có ở đây, nhưng không ai có thẻ đoán được anh ta đang nghĩ gi.
Áp suất không khi trong phòng càng lúc càng thấp, đủ cho thấy tâm trạng của Hoắc Cảnh Thâm lúc này rất tệ.
“May mà không ảnh hường tới xương…” vẻ mặt Lâm Vân Hạc không hề thoải mái chút nào, là bác sĩ riêng của Hoắc Cảnh Thâm nhiều năm, anh ta biết quá rõ vấn đề thực sự của Hoắc
Cảnh Thâm là gl.
Anh bắt mạch cho Hoắc Cảnh Thâm , lông mày càng ngày càng nhlu chặt hơn, “Tứ gia, thân thể của anh không thể kéo dài thêm được nữa!”
“Chậm nhất có thể trụ được bao lâu?” Giọng điệu của Hoắc Cảnh Thâm vô cùng lãnh đạm giống như đang nói một vấn đề bình thường.
“Hai tháng.”
Hai tháng…
Anh liếc nhìn mạch máu đen mờ trên cổ tay, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi.”
Vẻ mặt Lục Tu căng thẳng muốn nói gi đó, nhưng anh lại nhìn Hoắc Cảnh Thâm rồi nói câu
khác.
Từ trước đến nay không ai có thể lay chuyển ý nghĩ của anh ta …
Hàn Mặc lúc này mới bước vào báo cáo. “Tứ gia, đám người đó đã bị xử lý rồi…” Hàn Mặc do dự.
Hoắc Cảnh Thâm cau mày lạnh lùng: “Nói.”
“Phu nhân, cô ấy không chịu xuống lầu, luôn đợi ờ cửa …”
Vân Thanh đứng có chút mệt mỏi nên ngồi ở lối vào cầu thang, cửa phòng ngủ phía sau đã được đóng chặt, đó là thế giới của Hoắc Cảnh Thâm.
Nếu anh không để cô vào, cô sẽ không thể vào được, vì vậy cô chì có thể chờ đợi.
Lần đầu tiên cô nhận thức rỏ ràng khoảng cách giữa cô và Hoắc Cảnh Thâm như vậy.
Vân Thanh hai tay ôm đầu gối, l*иg ngực ngột ngạt không thẻ giải thích được…
Hoắc Cảnh Thâm mở cửa phòng ngủ, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là thân hình mảnh mai gầy gò của cô.
Cô cuộn mình ờ đầu cầu thang, vùi đầu vào đầu gối, cứ như vậy ngủ thϊếp đi.
Hoắc Cảnh Thâm im lặng quan sát vài giây, sau đó đi tới.
Cô rất nhỏ nhắn, gần như không trọng lượng.
Thậm chí anh còn tưởng tượng, một chút lực cũng sẽ làm cô tan
vơ.
“Hoắc Cảnh Thâm…” Vân Thanh đột nhiên thì thào nhẹ như mộng.
Hoắc Cảnh Thâm rũ mắt xuống.
Người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay anh còn chưa tỉnh, anh không biết cô đang mơ gì, cô lo lắng siết chặt chiếc vạt áo trên ngực anh: “Anh đừng chết…”
Dáng người mảnh khảnh của Hoắc Cảnh Thâm dừng lại.
Bàn tay nắm lấy trên ngực anh gần với vị trí của trái tim anh, như thể vô hình, nó cũng làm gián đoạn nhịp tim của anh ngay lúc đó.