Anh ta nhất định sẽ xuất hiện, anh ta nhất định sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện.
… Nhưng cũng chính người đó khiến cô không còn gì cả, từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ trong một đêm.
t Chung Li từ từ ỏm gỏi, ve mạt ngọ-
ngác và bất lực như một đứa trẻ lạc đường.
“Thanh Thanh, đôi khi chị thực sự muốn gϊếŧ anh ta … Nhưng có nhiều lúc, chị không muốn tin rằng anh ta thực sự sẽ làm những điều đó … Rõ ràng đó đều là sự thật, chị đã tận mắt chứng kiến. Nhưng chị lại hy vọng, anh ta có nỗi khổ trong lòng…”
Vân Thanh nhìn cô ấy như vậy mà không khỏi xót xa.
Trong ký ức của cô Chung Li là một mặt trời nhỏ … Tư Mộ Bạch thực sự là mối nguy cho số phận của cô ấy.
“A Li…” Vản Thanh đang định nói gì J li diẹn thoại di dọng cua Chung Li
vang lên đầu tiên, một tin nhắn đến.
Chung Li bắt lấy liếc mắt nhìn, lúc này mây đen trên mặt lộ rõ ra, trong lòng kích động nhảy dựng lên, ôm lấy Vân Thanh.
“Thanh Thanh! Tối mai chị được mời hát trong một sự kiện quy mô lớn. Đi cùng chị nha! Chắc chắn sẽ có nhiều nhà sản xuất âm nhạc lắm! Hạt ngọc minh châu của chị sắp được phát hiện rồi!”
“Được.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Trờ thành mộ ca sĩ luôn là thế giấc mơ của Chung Li.
Dịp quan trọng này, Ván i hanh_____
đương nhiên sẽ không làm cồ ấy thát vọng.
Tối mai… Nếu kịp thời gian, công việc kinh doanh của cô có thể được giải quyết hết trong ngày.
Đêm yên tĩnh hơn.
Vân Thanh thắp một chút hương thơm giúp ngù ngon trong phòng của Chung Li, cô ấy đi vào giấc ngủ rất nhanh.
Vân Thanh cầm điện thoại di động đang rung ra ban công, bắt máy Tạ Lãng.
“Có kết quả chưa?”
“Lấy được rồi! Lão đại, quá thú vị rồi! Nếu Vân Hiển Tôn nhìn thấy, ống ta sẽ ngất ngay tại chỗ!”
Dưới ánh trăng, trên mặt Vân Thanh trầm tĩnh, hai mắt màn đêm, đồi mắt cô trong màn đêm chĩ có một tia mỉa mai lạnh lùng …
Biệt thự Vân gia.
Có một mùi khói nồng nặc trong phòng làm việc trên tầng hai.
Vân Hiển Tôn hút thuốc gần như cả đêm, gương mặt tiều tụy, râu không cạo, nhìn vô cùng u ám. Đôi mắt đỏ ngầu đó đang chảm chú vào bản tin trên điện thoại.
Ùn ùn kéo đến toàn là báo tiêu cực về Vân gia, mọi lời nói đều khiến huyết áp của Vân Hiển Tôn tăng vọt.
[Sổc! Sự thật về việc húy hôn,
Nghiên
sừn!
chủ Cố gia!]
—-[Hồn nhân chĩ là một vở kịch tiên
nữ lừa tiền do nhà họ Yun lên kế hoạch! ]
—-[Trộm gà không kịp mất chén
cơm, cổ phiếu của tập đoàn Vản gia tụt dốc thảm hại, còn có thể chống đỡ được bao lâu?]
—-[Đệ nhất phu nhân trờ thành trò cười, Vàn Nghiên Thư bị người trong quán bar đánh cho trọng thương! Có hình ảnh có bằng chứng!]
“Một lũ khốn nạn!” máu Vân Hiển Tôn chảy lêи đỉиɦ đầu, pông ta lấy đồ trang trí trên bàn đập xuống đắt.
‘Vân tổng…” Thư ký rụt rè đẳy cửa bước vào báo cáo, điều này khiến tình hình trờ nên tồi tệ hơn “Ngân hàng đã cho chúng ta vào danh sách đen và bắt đầu thúc giục chúng ta trả các khoản vay khác! Ngoài ra, các doanh nghiệp thượng nguồn của chúng ta muốn chấm dứt hợp tác và các nhà cung cấp hạ nguồn đều yêu cầu thanh toán các khoản trước… còn nữa…”