Chung Li là cô gái chảy máu không ra nước mắt, Tư Mộ Bạch phải quái thú thế nào mới làm cho cỏ khóc! Vàn Thanh noi máu lên.
“Biệt thự riêng của Tư Mộ Bach là nơi nào hả? Ngay cả cửa cô còn không bước vào được.” Hoắc Cành Thâm đứng dậy lấy chìa khóa xe Tôi đưa cô đến đó.”
Biệt thự riêng của Tư Mộ Bạch nảm ò’ giữa Bắc Thành, hối hả và nhộn nhịp, lói đi vào là con đường thịnh vượng nhất, người không quen đường cản bán là không tìm thấy.
Mặc dù không cỏ ai trên đường đi, nhưng dọc đường có vô số vệ sĩ vả thiết bị điện tử… Nếu không phải là Hoắc Cảnh Thâm không ló mặt ra khi lái xe, nếu Vân Thanh lái xe một minh, thi còn chưa đến ngâ tư ổả bị bao vảy. .
Ngay khi chiếc Maybach màu đen dừng ở cửa biệt thự, Vân Thanh vội vàng xuống xe, cánh cửa khép hờ, cô mờ cửa đi vào, phòng khách là một mớ hỏn độn, trên mặt đất có những mảnh vỗ của chai rượu.
Còn Tư Mộ Bạch đang ngồi uống rượu ử quầy rượu.
Trước mặt mọi người Tư Mộ Bạch luôn đeo một chiếc mặt nạ dịu dàng, nhưng hôm naytâm tình anh ta rõ ràng rất tệ, lông mày đen nhướng lên, ủ rũ uống rượu.
Vân Thanh liếc anh ta một cái, trực tiếp lên phòng ngủ tầng hai.
chậm về phía Tư Mộ Bạch, đôi mắt đen của anh hơi nheo lại, anh thích thú quét qua những vết xước rõ ràng trên khuồn mặt và ngực của anh ta.
uCó phải thuyền bị lật trong ranh nước không?” sắc mặt Tư Mộ Bạch tồi tệ, uống nửa lỵ rượu còn lại vào bụng: “Không nuôi quen đứa vô ơn!”
Câu nói này, vô tình lại quen thuộc.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Hoắc Cảnh Thâm im lặng một lúc, hiếm khi lộ ra vé thương xót, mó’i mờ miệng: ‘‘Nói nghe thử.”
Tư Mộ Bạch kinh ngạc nhìn anh.
Ngay cả anh em, quan hệ giửa bọn họ từ trước đẽn nay dẽu dựa vào tiện
bạc, Hoắc Cảnh Thâm lãnh đạm thờ ơ với chuyện của bọn họ, nhưng đây là lần đầu tiên … Tư Mộ Bạch chậm rãi nhớ lại chuyện gì đó, trên mặt hiện lên một tia ý tứ mỉa mai.
“Xem ra người phụ nữ kia thật sự đã thay đổi anh …”
Trong phòng ngủ trên lầu.
“Lúc chị hôn Tư Mộ Bạch lại gọi tên người đàn ông khác?” Vân Thanh nhìn Chung Li khóc tới hai mắt đỏ ngầu nằm trên giường, nhíu mày có chút đau dầu.
thuốc gì mà lại đột ngột hôn chị! Anh ta còn hỏi chị cỏ biết anh ta là ai ‘ không! Chị chỉ muốn phát điên lẽn với I anh ta, tên khốn đó! Thế nên … Chị ! đâ nói tên một bạn học nam mả chị quen ở trường đại học ở Cambridge.”
Kết quả, Tư Mộ Bạch dường như đột nhiên bị cái gì đó kí©h thí©ɧ, khuỏn mặt tuấn tú vô cùng lạnh lùng, Chung Li vừa muốn chạy trốn vừa sợ hãi, lập 1 tức, tư thế thoát tục này càng kí©h thí©ɧ Tư Mộ Bạch hơn. Anh ta trực tiếp ỏm that lưng cỏ cõng lên ném lèn ghế sô pha trong phòng khách, bất chắp nững cú đấm đá của cô, súy chút thì cường bức cô…
Chung Li dụi dụi mat: “Sau đó, chị
vào cổ, nói với anh ta rằng nếu anh ta dám dùng vũ lực với chị, chị sẽ cho anh ta cưỡиɠ ɧϊếp xác chết!”
….Đây quả thực là chuyện mà Chung Li có thể làm.
Vân Thanh nhìn vết thương đang được băng bó trên cồ, trong lòng có chút nhẹ nhõm: “Cũng may là chị biết xử lý vết thương trước.”
Vẻ mặt của Chung Li có chút phức tạp, bất đắc dĩ nói: “Là con thứ Tư Mộ Bạch đó xử lý vết thương cho
chị.”
Vân Thanh nghĩ dến bộ dạng thê thám cúa Tư Mộ Bạch ờ dưới lầu.
Tối nay người nên khóc có ỉẽ là anh ta chăng?
Bất luận như thế nào, Chung Li tôi náy sẽ không bằng lòng ờ lại biệt thự của Tư Mộ Bạch.
Cô thu dọn đồ đạc đơn giàn đi theo Vân Thanh xuống nhà.
Hoắc Cảnh Thâm là người duy nhất trong phòng khách.
Bị ánh mắt của Vân Thanh cuốn đi, anh ý thức đặt ly rượu trên tay xuống rồi đứng dậy.